“Mẹ!! Mẹ ơi tỉnh dậy đi, hu hu hu...!Mẹ đừng chết, con xin mẹ, đừng bỏ con một mình...”

“Đồng chí nhỏ, bây giờ nước đang chảy rất xiết, chúng ta không còn thời gian nữa rồi.

Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa mẹ của đồng chí xuống chân núi nhanh nhất có thể, đồng chí nhỏ tránh ra!”

Không khí ẩm ướt lẫn với mưa và bùn đất dính đầy lên ống quần và đôi tay của Lưu Xuân Đào.

Trên khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của cô hiện rõ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, cơ thể nhỏ nhắn nhưng đầy đặn run rẩy như đang bị sàng.

Cha của Lưu Xuân Đào vốn là một thương nhân giàu có nhờ buôn bán ở nước ngoài, còn mẹ cô thì ở nhà chăm sóc gia đình, nuôi nấng Xuân Đào như một đóa hoa quý giá.

Ai ngờ, trong một chuyến đi xa bằng tàu hỏa, cha cô lại trúng tiếng sét ái tình với một nữ thanh niên trí thức đi về nông thôn dạy học.

Hai người hợp sức chuyển toàn bộ tài sản gia đình, rồi thuê người tung tin đồn, làm bôi nhọ danh tiếng của mẹ Xuân Đào.

Mẹ Xuân Đào là người rất cứng rắn, không chịu nhún nhường dù chỉ một đồng, quyết định mang theo con gái trở về quê mà không cầu xin cha cô nửa lời.

Xuân Đào từ nhỏ đã phụ thuộc vào mẹ, dù theo mẹ mà sau này chỉ có ăn cháo chắt nước cô cũng sẵn lòng.

Hai mẹ con lục lọi hết mọi thứ trên người chỉ tìm được hơn mười đồng, rồi lên tàu đến Vân Thành.


Ở đó có một ngôi làng nhỏ nằm giữa lưng chừng núi, là nhà mẹ đẻ của Xuân Đào.

Mẹ Xuân Đào tưởng rằng cuối cùng họ cũng đã có nơi nương tựa, nhưng khi về đến nhà mới phát hiện ra rằng gia đình chỉ còn lại người mẹ già cô đơn, đang cố gắng sống nốt những ngày cuối cùng.

Nhìn thấy con gái mang theo cháu ngoại trở về trong cảnh khốn khổ, bà cụ tức giận đến nỗi nhắm mắt xuôi tay ngay lập tức.

Mẹ Xuân Đào đau đớn tột cùng, nhưng vẫn phải gạt nước mắt để lo cho cô con gái xinh đẹp của mình.

Bà không có thời gian để buồn bã, nhanh chóng bắt tay vào làm việc trên mấy mẫu ruộng của người mẹ quá cố để lại.

Cuộc sống dần ổn định nhờ sự chăm chỉ, nhưng dây thừng lại luôn đứt ở chỗ mỏng nhất.

Một trận lũ lớn ập đến, tàn phá toàn bộ cánh đồng lúa của ngôi làng nhỏ.

Lương thực bị mất sạch, không kể đến những ngôi nhà bị cuốn trôi và thi thể bị kéo ra khỏi dòng nước lũ không thể đếm xuể.

Các chiến sĩ trong quân đội mặc áo lót đã rách nát, cả vùng núi hỗn loạn.

Một người lính trẻ tuổi không chịu nổi nữa, cắn răng lao lên kéo Lưu Xuân Đào.

Xuân Đào khóc khàn cả giọng, qua lớp nước dày đặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mẹ cô ngày càng tái nhợt.


Cô biết, người sắp chết là như thế này.

Ngoại của cô khi chết cũng y như vậy.

“Đừng chạm vào tôi! Mẹ ơi! Hu hu hu...!Mẹ đưa con đi với, con xin mẹ!”

Cơn mưa như trút nước dội xuống khuôn mặt xinh đẹp của Xuân Đào, cô vật lộn muốn ôm chặt lấy mẹ mình.

Một tiếng sét vang dội xé toang bầu trời, mẹ của Xuân Đào bất ngờ ho khan hai tiếng!

Người lính ngẩn ngơ, trong khoảnh khắc không giữ nổi Xuân Đào.

Xuân Đào như con thú nhỏ lao xuống đất, vươn tay chạm vào khuôn mặt mẹ.

“Xuân Đào, con...!con nghe mẹ nói.”

Mẹ của Xuân Đào chỉ còn thoi thóp, vừa mở miệng nói được vài lời, máu đã từ miệng tuôn ra.

Bà biết bụng mình bị thứ gì đó đâm thủng, giờ đây bên trong đã ngập đầy máu.

Bà cố nở một nụ cười, dùng hết sức nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của Xuân Đào.

Bà nhìn con gái, cười khổ: “Xuân Đào, con phải sống tiếp, biết không.”

“Nếu con dám đi theo mẹ, mẹ chắc chắn sẽ trở thành quỷ oán, không thể đầu thai được!”

“Con...!con đợi mưa tạnh...!về nhà, trong cái hộp bánh quy ở lỗ dưới giường...!có, có một bức thư.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương