Thập Niên 80: Quả Phụ Và Góa Vợ
-
Chương 10:
Sáng sớm thức dậy, muốn ăn bánh bao, anh là đàn ông nên sức ăn lớn, liền cầm bánh bao lên ăn.
Thủy Thanh hỏi anh: “Anh chừng nào thì trở về bộ đội?”
Anh vẫn luôn ở quân khu bên kia, bởi vì kết hôn nên mới trở về, anh về nhà cũng đã lâu, phỏng chừng phải trở về rồi.
Thời Trầm nghe được lời này liền nhìn cô, nghĩ không còn thời gian, thời điểm cùng Chu Quân Kinh cùng nhau trở về, đã xin nghỉ phép một tuần, trước sau vội sau lâu như vậy, mấu chốt là anh sắp đi rồi, còn chưa cùng vợ anh động phòng, anh cảm thấy chính mình nghẹn khuất.
Người ta động phòng dễ như vậy, nhưng đến lượt anh là lại khó khăn.
Khác không nói, Chu Quân Kinh bên kia có hai đứa bé, anh cũng muốn cùng vợ anh sinh con!
Chính là cái động kia anh còn chưa cắm vào, Thời Trầm nhìn Thủy Thanh nói: “Hai ngày nữa anh phải đi, đêm nay bất luận thế nào cũng phải động phòng, chờ anh trở về báo cáo cấp trên, báo cáo được phê duyệt anh lập tức dẫn em đến gia chúc viện ở .
Thủy Thanh nghe được lời này nghĩ cô hiện tại có công việc ở nhà xưởng, nếu cùng anh đi, vậy cô phải từ bỏ công việc trong nhà xưởng sao?
Mấy ngày nữa cô cũng phải trở lại nhà xưởng làm việc.
Thủy Thanh rót cho anh một cốc sữa đậu nành, thấy trong phòng bếp có đậu nành, dùng cối xay bên ngoài nghiền nát, đun lên nấu sau đó bỏ thêm đường trắng.
Thời Trầm ăn cảm thấy ngon, khen cô: “Vợ, em thật lợi hại, làm cơm sáng ăn ngon thật.”
Đây là cơm sáng bình thường mà thôi, nhưng lại khiến anh ăn nhiều hơn bình thường .
Thủy Thanh nghĩ tới nữ chính, nữ chính kiếm được tiền chủ yếu dựa vào việc bán đồ ăn sáng, bởi vì nữ chính là người hiện đại, nên có thể làm nhiều bữa sáng kiểu hiện đại, ở đây chưa ăn bao giờ liền cảm thấy mới mẻ, nếu là cô cũng làm, còn không phải là cùng nữ chính tranh đoạt sao.
Thời Trầm đem cơm sáng giải quyết xong liền đi tắm rửa.
Tắm rửa xong vốn dĩ chuẩn bị cùng Thủy Thanh làm việc không đứng đắn, kết quả Thủy Thanh như thế nào cũng không nghĩ tới, Thời Trầm lớn lên lại có tiếng như vậy, ai biết anh là người này tốt như vậy, trong thôn có chuyện gì cũng gọi anh.
Thậm chí còn có kêu anh đi thu bắp.
Anh cũng đi.
Hỏi thì mọi người liền nói anh không phải quân nhân sao, quân nhân chính là vì nhân dân phục vụ, nơi này hỏng thì gọi anh, nơi đó hỏng cũng gọi anh, không chỉ vậy mà còn phải đi thu hoạch bắp cho người ta.
Thủy Thanh vẫn luôn nhìn anh bận rộn, bị tức chết rồi, ngày hôm qua cả đêm đều không ngủ, hôm nay vẫn trằn trọc như vậy.
Cô ở bên ngoài giặt quần áo, cách vách một thím thấy được, còn khen cô một câu: “Thủy Thanh, nam nhân nhà cô thật tốt.”
Thủy Thanh ngày mai muốn cùng anh trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay tự mình thu thập đồ vật, chờ Thời Trầm trở về, nấu cơm cho anh, chính là thịt kho tàu cùng canh xương sườn, còn có đĩa rau xào.
Nhìn bộ dáng anh cứ ăn như vậy, Thủy Thanh nhịn không được nói câu: “Anh cứ định làm người tốt như vậy?” Thời Trầm: “Không biết, tính cách anh chính là như vậy, hơn nữa, đều là người trong thôn, có thể giúp đỡ nhau.
Chính là do tác giả viết, tác giả viết về anh chính là như thế này.
Thủy Thanh thấy anh ăn xong, muốn dọn dẹp, nhưng Thời Trầm lại kêu cô đi tắm, để anh tự mình làm.
Thủy Thanh đi tắm, tắm xong đi ra nhìn thấy Thời Trầm đang cầm quần lót của cô mà nhìn, anh cứ nhìn chằm chằm vào, như là đang nhìn một đồ vật kỳ lạ nào đó.
Thủy Thanh hỏi anh: “Nhìn cái gì vậy?”
Thời Trầm xách theo hỏi: “Đây là cái gì? Quần áo trẻ con?”
Thủy Thanh: “... Đây là quần áo của em.”
Thời Trầm nghe được lời này sắc mặt tức khắc sợ hãi, “Mặc như thế nào?” Thủy Thanh đem cửa đóng lại, phong cảnh bên trong cởi ra cho anh nhìn, anh thấy vú cô bị áo ngực bao vậy, phía dưới bị quần lót tam giác che đậy.
“Đây là áo ngực cùng quần lót, phụ nữ thành phố lớn đều mặc như vậy, em tự may, nhìn có đẹp không?” Thời Trầm nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, nghe xong thì nở nụ cười xán lạn: “Đẹp. Anh sắp bị em mê hoặc đến chết rồi.
Thủy Thanh hỏi anh: “Anh chừng nào thì trở về bộ đội?”
Anh vẫn luôn ở quân khu bên kia, bởi vì kết hôn nên mới trở về, anh về nhà cũng đã lâu, phỏng chừng phải trở về rồi.
Thời Trầm nghe được lời này liền nhìn cô, nghĩ không còn thời gian, thời điểm cùng Chu Quân Kinh cùng nhau trở về, đã xin nghỉ phép một tuần, trước sau vội sau lâu như vậy, mấu chốt là anh sắp đi rồi, còn chưa cùng vợ anh động phòng, anh cảm thấy chính mình nghẹn khuất.
Người ta động phòng dễ như vậy, nhưng đến lượt anh là lại khó khăn.
Khác không nói, Chu Quân Kinh bên kia có hai đứa bé, anh cũng muốn cùng vợ anh sinh con!
Chính là cái động kia anh còn chưa cắm vào, Thời Trầm nhìn Thủy Thanh nói: “Hai ngày nữa anh phải đi, đêm nay bất luận thế nào cũng phải động phòng, chờ anh trở về báo cáo cấp trên, báo cáo được phê duyệt anh lập tức dẫn em đến gia chúc viện ở .
Thủy Thanh nghe được lời này nghĩ cô hiện tại có công việc ở nhà xưởng, nếu cùng anh đi, vậy cô phải từ bỏ công việc trong nhà xưởng sao?
Mấy ngày nữa cô cũng phải trở lại nhà xưởng làm việc.
Thủy Thanh rót cho anh một cốc sữa đậu nành, thấy trong phòng bếp có đậu nành, dùng cối xay bên ngoài nghiền nát, đun lên nấu sau đó bỏ thêm đường trắng.
Thời Trầm ăn cảm thấy ngon, khen cô: “Vợ, em thật lợi hại, làm cơm sáng ăn ngon thật.”
Đây là cơm sáng bình thường mà thôi, nhưng lại khiến anh ăn nhiều hơn bình thường .
Thủy Thanh nghĩ tới nữ chính, nữ chính kiếm được tiền chủ yếu dựa vào việc bán đồ ăn sáng, bởi vì nữ chính là người hiện đại, nên có thể làm nhiều bữa sáng kiểu hiện đại, ở đây chưa ăn bao giờ liền cảm thấy mới mẻ, nếu là cô cũng làm, còn không phải là cùng nữ chính tranh đoạt sao.
Thời Trầm đem cơm sáng giải quyết xong liền đi tắm rửa.
Tắm rửa xong vốn dĩ chuẩn bị cùng Thủy Thanh làm việc không đứng đắn, kết quả Thủy Thanh như thế nào cũng không nghĩ tới, Thời Trầm lớn lên lại có tiếng như vậy, ai biết anh là người này tốt như vậy, trong thôn có chuyện gì cũng gọi anh.
Thậm chí còn có kêu anh đi thu bắp.
Anh cũng đi.
Hỏi thì mọi người liền nói anh không phải quân nhân sao, quân nhân chính là vì nhân dân phục vụ, nơi này hỏng thì gọi anh, nơi đó hỏng cũng gọi anh, không chỉ vậy mà còn phải đi thu hoạch bắp cho người ta.
Thủy Thanh vẫn luôn nhìn anh bận rộn, bị tức chết rồi, ngày hôm qua cả đêm đều không ngủ, hôm nay vẫn trằn trọc như vậy.
Cô ở bên ngoài giặt quần áo, cách vách một thím thấy được, còn khen cô một câu: “Thủy Thanh, nam nhân nhà cô thật tốt.”
Thủy Thanh ngày mai muốn cùng anh trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay tự mình thu thập đồ vật, chờ Thời Trầm trở về, nấu cơm cho anh, chính là thịt kho tàu cùng canh xương sườn, còn có đĩa rau xào.
Nhìn bộ dáng anh cứ ăn như vậy, Thủy Thanh nhịn không được nói câu: “Anh cứ định làm người tốt như vậy?” Thời Trầm: “Không biết, tính cách anh chính là như vậy, hơn nữa, đều là người trong thôn, có thể giúp đỡ nhau.
Chính là do tác giả viết, tác giả viết về anh chính là như thế này.
Thủy Thanh thấy anh ăn xong, muốn dọn dẹp, nhưng Thời Trầm lại kêu cô đi tắm, để anh tự mình làm.
Thủy Thanh đi tắm, tắm xong đi ra nhìn thấy Thời Trầm đang cầm quần lót của cô mà nhìn, anh cứ nhìn chằm chằm vào, như là đang nhìn một đồ vật kỳ lạ nào đó.
Thủy Thanh hỏi anh: “Nhìn cái gì vậy?”
Thời Trầm xách theo hỏi: “Đây là cái gì? Quần áo trẻ con?”
Thủy Thanh: “... Đây là quần áo của em.”
Thời Trầm nghe được lời này sắc mặt tức khắc sợ hãi, “Mặc như thế nào?” Thủy Thanh đem cửa đóng lại, phong cảnh bên trong cởi ra cho anh nhìn, anh thấy vú cô bị áo ngực bao vậy, phía dưới bị quần lót tam giác che đậy.
“Đây là áo ngực cùng quần lót, phụ nữ thành phố lớn đều mặc như vậy, em tự may, nhìn có đẹp không?” Thời Trầm nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, nghe xong thì nở nụ cười xán lạn: “Đẹp. Anh sắp bị em mê hoặc đến chết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook