Tạ Tri Viễn là một người có hoài bão, Sơn Trà ủng hộ anh như vậy, trong lòng anh cũng tồn tại suy nghĩ muốn làm lớn một lần, thế là chưa tới hai ngày đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi chuẩn bị xuất phát.

Trước khi đi anh còn định đi tìm thợ mộc trong thôn để làm giúp anh một ván giường nữa, bị Sơn Trà ngăn lại.

Tuy rằng hai người đã nói sẽ đón bà Lưu tới, nhưng chuyện này cũng không thể nóng vội, dù gì trong nhà cũng không có phòng dư, để bà Lưu ở chung một phòng với đôi vợ chồng son, kể cả có làm thêm một chiếc giường khác, bà ấy chắc chắn cũng không muốn tới.

Huống hồ cô không chỉ nghĩ cho bà Lưu, mà còn suy xét cho Tạ Tri Viễn nữa.

Hai người bây giờ chính là hai vợ chồng danh chính ngôn thuận, nếu ở chung một phòng với bà Lưu thật, riêng Tạ Tri Viễn thì chưa nói, mà chính cô cũng cảm thấy không tiện.

“Chuyện này cũng không vội trong một hai ngày này, trước mắt cứ từ từ đã, đợi đến khi có thêm hai gian phòng ở nữa, chúng ta hãy đón bà tới cũng chưa muộn.”

Tạ Tri Viễn nghe cô, sau đó cũng không đi tìm thợ mộc nữa.

Chuyện anh đến Trung Bình, trong thôn cũng không ai biết, ngày lên đường hôm đó cũng không để Sơn Trà đi tiễn anh, thậm chí cũng không gọi Sơn Trà dậy, lặng yên không một tiếng động thu dọn đồ đạc xong, rồi một mình im ắng mà đi.

Lúc Sơn Trà tỉnh dậy, theo thói quen mà sờ sờ bên cạnh, không sờ thấy người, lúc này mới nhận ra người đã đi rồi, trong lòng lập tức có chút vắng vẻ.

Rửa mặt xong xuôi đang chuẩn bị đi nhà bếp nấu cơm ăn, lại phát hiện nồi vẫn còn nóng, bên trong có đặt một chén canh trứng và hai chiếc bánh trứng thái hành, đều vẫn còn nóng hổi.

Người này dậy sớm như thế, vậy mà còn làm xong xuôi cả cơm sáng cho cô.

Khóe môi Sơn Trà nhẹ cong lên, nghĩ thầm: Quả nhiên con người không thể quá ỷ lại vào người khác, Tạ Tri Viễn vừa mới đi, cô đã không nhịn được mà bắt đầu nhớ anh.

Có điều Tạ Tri Viễn đi rồi, cô cũng không phải không có việc gì làm, mà ngược lại trong khoảng thời gian này cô còn rất nhiều chuyện phải làm, phải kiếm thời gian đi An Thành với Vương Ái Hồng, rồi còn phải mau chóng làm năm mươi bộ nội y cho Lý Thu Vân, còn phải dùng nguyên liệu mà cô mua lúc đi An Thành nhanh chóng thiết kế ra thêm vài kiểu dáng mới mẻ nữa.

Sơn Trà vừa lên kế hoạch vừa ăn cơm sáng xong, dự định trước tiên tới nhà Trương Hỉ Muội nói về chuyện làm thêm hàng.

Lúc cô tới nhà Trương Hỉ Muội, hai vợ chồng đang vác cuốc chuẩn bị xuống ruộng làm việc, vừa thấy Sơn Trà tới, chồng của cô ấy không nói hai lời đã nhanh chóng lấy cái cuốc trong tay Trương Hỉ Muội đi, đầy mặt ý cười mà nói: “Em gái Sơn Trà tìm em, em đừng đi làm đồng vội, cứ nói chuyện với em ấy đi, để anh đi là được.”

Chồng của Trương Hỉ Muội tên là Lưu Hưng Tài, là một nông dân thành thật chất phác.

Quan hệ của hai vợ chồng khá tốt, Lưu Hưng Tài cũng coi như là thương vợ, mọi việc lớn nhỏ trong nhà cũng đều là Trương Hỉ Muội quyết định.

Sau khi biết bà xã nhà mình đi theo Sơn Trà nửa tháng thời gian đã kiếm được năm mươi đồng, anh ta càng thêm nghe theo lời của Trương Hỉ Muội.

Với Sơn Trà thì càng không cần phải nói, thấy nàng cứ như là thấy Thần Tài, chỉ thiếu nước đặt người lên trên điện thờ để thờ cúng mà thôi, nói chuyện dĩ nhiên cũng cực kỳ khách sáo.

Trương Hỉ Muội khẽ gật đầu, giao cái cuốc lại cho anh ta xong, còn mình thì vẻ mặt vui mừng mà đón Sơn Trà vào nhà.

“Em không làm phiền anh chị chứ?” Sơn Trà hỏi.

Trương Hỉ Muội xua xua tay: “Làm phiền gì chứ, em không nhìn thấy em vừa đến, lão nhà này đã cười ngoác miệng đấy à, em chính là ông Thần Tài của nhà chị, nào có chuyện làm phiền hay không làm phiền chứ.”

Chị ấy nói quá lên, Sơn Trà cũng bị chị ấy chọc cho bật cười, cười xong mới nói ra mục đích mà mình đến đây.

Trương Hỉ Muội nghe xong, miệng cũng sắp há ra đến mang tai, một đôi mắt trừng đến tròn xoe.

“Năm mươi bộ kia không phải vừa mới làm xong sao? Đã bán hết rồi á?”

Thật ra chị ấy không biết Sơn Trà bán chúng cho ai, nhưng tóm lại là đã bán được.

Chị ấy vốn thấy Sơn Trà bỏ ra nhiều tiền như thế, còn sợ Sơn Trà không lấy lại được vốn, có chút ngượng ngùng, bây giờ thấy Sơn Trà lại siêu như vậy, nhiều hàng như thế mà chưa mất bao lâu thời gian đã bán được hết rồi, chưa kể lại còn muốn thêm, lập tức càng thêm bội phục sát đất đối với Sơn Trà.

Vốn dĩ chị ấy chỉ là thấy Sơn Trà dung mạo xinh đẹp lại làm cho người ta thích nên mới chủ động nhận lời với cô, không nghĩ tới đây hoàn toàn là một hành động vô tình, nhưng lại thật sự cho mang tới cho mình một ông Thần Tài, khiến cho cô ấy có thể đi theo kiếm được chút tiền như thế.

Sơn Trà khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.

Cô không nói, Trương Hỉ Muội cũng rất hiểu quy củ, không hề hỏi nhiều, chị ấy biết công việc này ai cũng có thể làm, Sơn Trà không cứ nhất thiết phải tìm chị ấy, tìm chị ấy thì đó chính là tin tưởng chị ấy, tuy rằng chị ấy không có văn vấn, nhưng cũng biết không thể phụ lòng tin của Sơn Trà, chuyện gì chị ấy không nên hỏi, chị ấy cũng sẽ không hỏi nhiều một câu, dù sao kiếm được là được.

Nghĩ đến đây, chị ấy lập tức dứt khoát đồng ý luôn.

“Em yên tâm, nếu em đã giao cho chị, chị chắc chắn sẽ làm thật tốt cho em, có bộ nào không đủ tiêu chuẩn, em cứ nói với chị, chị lập tức sẽ hủy đi làm lại lần nữa, cũng không thể để em tốn tiền lãng phí.”

Chị ấy biết điều như vậy, Sơn Trà cũng cảm thán mình đã không nhìn lầm người.

Biết Sơn Trà cần gấp, với cả hai ngày nay mình cũng không cần làm gì, con nhỏ thì cũng đã đưa đến nhà mẹ đẻ, trước mắt cứ làm cho cô, dùng thời gian nhanh nhất làm kịp đồ mà cô cần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương