Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp
-
Chương 73
Kỳ thực ý tưởng này không phải mới nảy ra ở trong khoảng thời gian này, mà là trước khi kết hôn với Sơn Trà đã nảy ra rồi, nhưng sau đó không đợi anh đi nghiên cứu kỹ càng thì bản thân đã xem trọng Sơn Trà, cùng kết hôn với cô, sau khi kết hôn xong tình cảm hai người liên tục phát triển, điều này càng làm cho anh thêm luyến tiếc rời khỏi Sơn Trà đi đến một nơi khác.
Mãi cho đến gần đây nhất, anh thấy Sơn Trà kinh doanh nội y, từ nhỏ anh đã nhận không ít chỉ điểm, hơn nữa ý muốn kiếm tiền lại càng ngày càng mãnh liệt, lúc này anh mới lại đem cái ý niệm này lấy ra cân nhắc một cách kĩ lưỡng, nói lại cho Sơn Trà nghe.
Anh muốn kiếm tiền là vì muốn cho Sơn Trà có những ngày tháng tốt đẹp về sau, ngoài ra cũng là vì bản thân anh. Anh muốn bản thân cũng phải trở nên ưu tú giống như Sơn Trà, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến cho anh có tự tin đứng ở bên cạnh một người ưu tú giống như Sơn Trà, mới có thể không để bản thân bị lép vế dừng lại ở phía sau cô.
Có điều trong lòng Tạ Tri Viễn cũng có chút lo lắng, dù sao thì hai người chỉ mới vừa kết hôn, hơn nữa từ trước đến giờ anh cũng không nói qua với Sơn Trà việc bán lá trà để kiếm tiền, anh sợ Sơn Trà cảm thấy anh chỉ đang nói đùa.
Đôi mắt của Sơn Trà sáng lên trước những lời nói của Tạ Tri Viễn.
Lúc đầu, sở dĩ cô đồng ý kết hôn với anh là bởi vì anh giống tên với một ông chủ doanh nghiệp trong tương lai với tiếng tăm lừng lẫy, cô cảm thấy nhất định anh là một cổ phiếu có tiềm lực, và cũng vì làm ý niệm xấu xa của Triệu Xuân Hoa phải thất bại.
Sau này khi hai người đã kết hôn với nhau, suy nghĩ của cô về Tạ Tri Viễn cũng dần dần có sự thay đổi, cảm thấy đây là một người có thể dựa dẫm vào cả đời, cô cũng không để ý việc Tạ Tri Viễn có thể trở thành một ông chủ doanh nghiệp trong tương lai với tiếng tăm lừng lẫy hay không nữa.
Trong sách tuy rằng viết sau này Tạ Tri Viễn lại đặt chân ở nhiều lĩnh vực nhưng lại không hề viết đến quá trình này của Tạ Tri Viễn, Sơn Trà cũng không biết Tạ Tri Viễn rốt cuộc là làm cái gì mà có thể có tiền, hiện tại nghe Tạ Tri Viễn nhắc tới như thế, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện liên quan ở trong cốt truyện.
Trong sách dường như quả thật có nhắc tới việc về sau ở An Thành sẽ trở thành một thị trấn trà nổi tiếng của đất nước trong tương lai, dưới danh nghĩa Tạ Tri Viễn quả thật cũng có mấy cái nhãn hiệu lá trà cao cấp nổi danh, hiện tại xem đây hẳn chính là nguồn cơn của việc Tạ Tri Viễn phát tài.
Sơn Trà nghĩ một hồi lâu không nói chuyện, trong lòng Tạ Tri Viễn tức khắc có chút thấp thỏm.
Tuy rằng chuyện này anh đã suy nghĩ thật lâu mới mượn chuyện của bà Lưu để nói ra, nhưng anh vẫn cảm thấy thật sự lo lắng rằng Sơn Trà sẽ không đồng ý.
"Được thôi, đã có ý tưởng, như vậy nhất định phải đi thử, không thử thì làm sao mà biết được có được hay không."
Sơn Trà nói xong, tức khắc vẻ mặt Tạ Tri Viễn trở nên bất ngờ nhìn cô.
Sơn Trà cười rộ lên: "Anh nhìn em để làm cái gì, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng đồng tâm vô cùng lợi hại, anh muốn làm cái gì thì cứ đi mà làm, em cũng sẽ ủng hộ không ngăn cản."
Nói giỡn, đây chính là nhân vật lão làng trong giới thương nghiệp, Sơn Trà có thể không đồng ý sao.
Sơn Trà đang nghĩ ngợi tới, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên đem xe đạp vứt sang bên cạnh, một tay anh đem người cô nhấc lên, còn xoay một vòng.
Thanh âm nặng nề nói: "Vợ à, em làm sao mà lại tốt đến thế này."
Tạ Tri Viễn là người không tin quỷ thần, nhưng lúc này lại nghĩ thầm nhất định là kiếp trước anh chính là một người vô cùng thánh thiện, bằng không đời này cũng sẽ không thể gặp được một người vợ tốt như Sơn Trà.
Sơn Trà bị hơi thở của anh phả ra làm cho ngứa cả cổ, mặt cô cũng đỏ lên, cô gãi gãi mái tóc cứng của Tạ Tri Viễn, đẩy đẩy tay anh rồi dịu dàng nói: "Mau buông em ra, ngứa."
Tạ Tri Viễn lại lần đầu tiên không nghe lời cô, giống như một con koala mà ôm Sơn Trà, trong ánh mắt ngăm đen hàm chứa nồng đậm ái dục, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sơn Trà rồi hỏi: "Vợ à, anh có thể thân mật với em một chút không?"
Bọn họ kết hôn đã lâu như thế rồi, việc làm thân mật nhất đó chính là ôm Sơn Trà ngủ, còn chỉ dám đợi đến khi Sơn Trà ngủ rồi mới dám làm.
Tạ Tri Viễn đem lời Sơn Trà nói khắc vào trong lòng, cô nói hiện tại không muốn mang thai sinh con, vậy nên anh đã chịu đựng một thời gian dài đến như thế, một chút cũng không chạm vào cô, chẳng sợ chính mình mỗi ngày đều nghẹn đến mức khó chịu, cũng chưa bao giờ nói qua với Sơn Trà.
Lúc này dưới ánh hoàng hôn trên con đường nhỏ không người, nhưng đột nhiên anh đã thông suốt mà dò hỏi ý kiến Sơn Trà.
Muốn thân mật thì thân mật, hỏi cô làm cái gì?
Sơn Trà nghe lời anh nói, ngay lập tức toàn bộ gương mặt đều trở nên hồng nhạt, đôi mắt ở dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi lại có vẻ phá lệ ngập nước, cô hơi hơi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Tạ Tri Viễn đã đem cả người cô nhấc lên trên một chút, dường như sợ cô không đồng ý vậy, anh vội vàng cúi người xuống dưới, đem cái miệng nhỏ Sơn Trà ngậm lấy.
Anh đã lớn đến như thế này cũng không hề thân cận với một cô gái nào, vừa mới bắt đầu quả thực không bắt được trọng điểm. Nhưng rất nhanh không cần thầy dạy mà anh cũng hiểu mà học xong.
Không biết qua thời gian bao lâu, Sơn Trà chỉ cảm thấy hô hấp mình đều không thông thuận, chống trên ngực Tạ Tri Viễn đẩy anh một phen.
Tạ Tri Viễn lúc này mới lưu luyến không muốn rời đi.
Anh dường như đã được mở ra một cánh cửa mới, chưa từng nghĩ tới chạm môi một chút mà đã có thể làm cả người thoải mái đến thế, dáng vẻ anh nhìn Sơn Trà giống như là một con chó lớn thấy xương, sau khi bị mạnh mẽ kêu dừng lại, cặp mắt kia vẫn luôn đặt ở trên môi đỏ ửng của Sơn Trà, sau khi biết vị không thể rời mắt được.
Sơn Trà đá hai chân, thấy anh vẫn không muốn thả mình xuống dưới, dứt khoát bất động.
"Vậy anh cứ như thế vậy mà ôm em trở về đi."
Tạ Tri Viễn đúng thật là có suy nghĩ như thế, đáng tiếc anh còn mượn xe đạp người ta, nếu như ôm Sơn Trà, xe cũng chỉ có thể ném ở ven đường.
Anh vô cùng tiếc hận liếc mắt nhìn xe đạp một cái, lúc này mới không tình nguyện đem Sơn Trà thả xuống.
Sơn Trà bị anh thân mật làm cho thiếu oxy, hai chân nhũn ra, ngồi ở yên sau xe đạp đều ôm lấy eo Tạ Tri Viễn, Tạ Tri Viễn lại hoàn toàn tương phản, rõ ràng giữa trưa đã ăn hai chén cơm, buổi trưa và buổi chiều còn làm vậy mà dường như vẫn dùng không hết, đem xe đạp vô cùng nhanh, chỉ dùng thời gian một nửa so với ngày thường đã mang theo Sơn Trà trở về nhà.
Sơn Trà biết anh đang kích động vì cái gì, người này chính là một thẳng nam chính hiệu, nhịn được chỉ là bởi vì không khai trai, cái gì cũng đều không hiểu, hiện giờ giống như là một tên hòa thượng phá giới, nếm được vị ngon ngọt rồi tất nhiên rốt cuộc cũng đã nhịn không được.
Hiện tại tình cảm hai người lại tốt đến như thế, nếu làm cái gì kia thì cũng chỉ là việc nước chảy thành sông, huống chi hôm nay Tạ Tri Viễn nhắc tới việc muốn đi bán lá trà, về sau nhất định sẽ không giống hiện tại vẫn luôn ở bên cạnh Sơn Trà được.
Người còn chưa đi, chỉ là ngẫm lại, Sơn Trà cũng đã thấy có chút không quen.
Tuy cô không nói ra thành lời nhưng thật ra trong lòng thành thật mà nói đã vô cùng ỷ lại anh.
Thế là buổi tối mới vừa nằm lên giường, cô đã trêu chọc cho Tạ Tri Viễn một chút ám chỉ, Tạ Tri Viễn vốn đang có chút lý trí, nghĩ từ từ tới. Lần này thì hay rồi, anh đã bị trêu chọc cho điên rồi, lập tức lên thổi đèn, đem ấn Sơn Trà ở trong ổ chăn.
Mãi cho đến gần đây nhất, anh thấy Sơn Trà kinh doanh nội y, từ nhỏ anh đã nhận không ít chỉ điểm, hơn nữa ý muốn kiếm tiền lại càng ngày càng mãnh liệt, lúc này anh mới lại đem cái ý niệm này lấy ra cân nhắc một cách kĩ lưỡng, nói lại cho Sơn Trà nghe.
Anh muốn kiếm tiền là vì muốn cho Sơn Trà có những ngày tháng tốt đẹp về sau, ngoài ra cũng là vì bản thân anh. Anh muốn bản thân cũng phải trở nên ưu tú giống như Sơn Trà, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến cho anh có tự tin đứng ở bên cạnh một người ưu tú giống như Sơn Trà, mới có thể không để bản thân bị lép vế dừng lại ở phía sau cô.
Có điều trong lòng Tạ Tri Viễn cũng có chút lo lắng, dù sao thì hai người chỉ mới vừa kết hôn, hơn nữa từ trước đến giờ anh cũng không nói qua với Sơn Trà việc bán lá trà để kiếm tiền, anh sợ Sơn Trà cảm thấy anh chỉ đang nói đùa.
Đôi mắt của Sơn Trà sáng lên trước những lời nói của Tạ Tri Viễn.
Lúc đầu, sở dĩ cô đồng ý kết hôn với anh là bởi vì anh giống tên với một ông chủ doanh nghiệp trong tương lai với tiếng tăm lừng lẫy, cô cảm thấy nhất định anh là một cổ phiếu có tiềm lực, và cũng vì làm ý niệm xấu xa của Triệu Xuân Hoa phải thất bại.
Sau này khi hai người đã kết hôn với nhau, suy nghĩ của cô về Tạ Tri Viễn cũng dần dần có sự thay đổi, cảm thấy đây là một người có thể dựa dẫm vào cả đời, cô cũng không để ý việc Tạ Tri Viễn có thể trở thành một ông chủ doanh nghiệp trong tương lai với tiếng tăm lừng lẫy hay không nữa.
Trong sách tuy rằng viết sau này Tạ Tri Viễn lại đặt chân ở nhiều lĩnh vực nhưng lại không hề viết đến quá trình này của Tạ Tri Viễn, Sơn Trà cũng không biết Tạ Tri Viễn rốt cuộc là làm cái gì mà có thể có tiền, hiện tại nghe Tạ Tri Viễn nhắc tới như thế, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện liên quan ở trong cốt truyện.
Trong sách dường như quả thật có nhắc tới việc về sau ở An Thành sẽ trở thành một thị trấn trà nổi tiếng của đất nước trong tương lai, dưới danh nghĩa Tạ Tri Viễn quả thật cũng có mấy cái nhãn hiệu lá trà cao cấp nổi danh, hiện tại xem đây hẳn chính là nguồn cơn của việc Tạ Tri Viễn phát tài.
Sơn Trà nghĩ một hồi lâu không nói chuyện, trong lòng Tạ Tri Viễn tức khắc có chút thấp thỏm.
Tuy rằng chuyện này anh đã suy nghĩ thật lâu mới mượn chuyện của bà Lưu để nói ra, nhưng anh vẫn cảm thấy thật sự lo lắng rằng Sơn Trà sẽ không đồng ý.
"Được thôi, đã có ý tưởng, như vậy nhất định phải đi thử, không thử thì làm sao mà biết được có được hay không."
Sơn Trà nói xong, tức khắc vẻ mặt Tạ Tri Viễn trở nên bất ngờ nhìn cô.
Sơn Trà cười rộ lên: "Anh nhìn em để làm cái gì, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng đồng tâm vô cùng lợi hại, anh muốn làm cái gì thì cứ đi mà làm, em cũng sẽ ủng hộ không ngăn cản."
Nói giỡn, đây chính là nhân vật lão làng trong giới thương nghiệp, Sơn Trà có thể không đồng ý sao.
Sơn Trà đang nghĩ ngợi tới, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên đem xe đạp vứt sang bên cạnh, một tay anh đem người cô nhấc lên, còn xoay một vòng.
Thanh âm nặng nề nói: "Vợ à, em làm sao mà lại tốt đến thế này."
Tạ Tri Viễn là người không tin quỷ thần, nhưng lúc này lại nghĩ thầm nhất định là kiếp trước anh chính là một người vô cùng thánh thiện, bằng không đời này cũng sẽ không thể gặp được một người vợ tốt như Sơn Trà.
Sơn Trà bị hơi thở của anh phả ra làm cho ngứa cả cổ, mặt cô cũng đỏ lên, cô gãi gãi mái tóc cứng của Tạ Tri Viễn, đẩy đẩy tay anh rồi dịu dàng nói: "Mau buông em ra, ngứa."
Tạ Tri Viễn lại lần đầu tiên không nghe lời cô, giống như một con koala mà ôm Sơn Trà, trong ánh mắt ngăm đen hàm chứa nồng đậm ái dục, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sơn Trà rồi hỏi: "Vợ à, anh có thể thân mật với em một chút không?"
Bọn họ kết hôn đã lâu như thế rồi, việc làm thân mật nhất đó chính là ôm Sơn Trà ngủ, còn chỉ dám đợi đến khi Sơn Trà ngủ rồi mới dám làm.
Tạ Tri Viễn đem lời Sơn Trà nói khắc vào trong lòng, cô nói hiện tại không muốn mang thai sinh con, vậy nên anh đã chịu đựng một thời gian dài đến như thế, một chút cũng không chạm vào cô, chẳng sợ chính mình mỗi ngày đều nghẹn đến mức khó chịu, cũng chưa bao giờ nói qua với Sơn Trà.
Lúc này dưới ánh hoàng hôn trên con đường nhỏ không người, nhưng đột nhiên anh đã thông suốt mà dò hỏi ý kiến Sơn Trà.
Muốn thân mật thì thân mật, hỏi cô làm cái gì?
Sơn Trà nghe lời anh nói, ngay lập tức toàn bộ gương mặt đều trở nên hồng nhạt, đôi mắt ở dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi lại có vẻ phá lệ ngập nước, cô hơi hơi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Tạ Tri Viễn đã đem cả người cô nhấc lên trên một chút, dường như sợ cô không đồng ý vậy, anh vội vàng cúi người xuống dưới, đem cái miệng nhỏ Sơn Trà ngậm lấy.
Anh đã lớn đến như thế này cũng không hề thân cận với một cô gái nào, vừa mới bắt đầu quả thực không bắt được trọng điểm. Nhưng rất nhanh không cần thầy dạy mà anh cũng hiểu mà học xong.
Không biết qua thời gian bao lâu, Sơn Trà chỉ cảm thấy hô hấp mình đều không thông thuận, chống trên ngực Tạ Tri Viễn đẩy anh một phen.
Tạ Tri Viễn lúc này mới lưu luyến không muốn rời đi.
Anh dường như đã được mở ra một cánh cửa mới, chưa từng nghĩ tới chạm môi một chút mà đã có thể làm cả người thoải mái đến thế, dáng vẻ anh nhìn Sơn Trà giống như là một con chó lớn thấy xương, sau khi bị mạnh mẽ kêu dừng lại, cặp mắt kia vẫn luôn đặt ở trên môi đỏ ửng của Sơn Trà, sau khi biết vị không thể rời mắt được.
Sơn Trà đá hai chân, thấy anh vẫn không muốn thả mình xuống dưới, dứt khoát bất động.
"Vậy anh cứ như thế vậy mà ôm em trở về đi."
Tạ Tri Viễn đúng thật là có suy nghĩ như thế, đáng tiếc anh còn mượn xe đạp người ta, nếu như ôm Sơn Trà, xe cũng chỉ có thể ném ở ven đường.
Anh vô cùng tiếc hận liếc mắt nhìn xe đạp một cái, lúc này mới không tình nguyện đem Sơn Trà thả xuống.
Sơn Trà bị anh thân mật làm cho thiếu oxy, hai chân nhũn ra, ngồi ở yên sau xe đạp đều ôm lấy eo Tạ Tri Viễn, Tạ Tri Viễn lại hoàn toàn tương phản, rõ ràng giữa trưa đã ăn hai chén cơm, buổi trưa và buổi chiều còn làm vậy mà dường như vẫn dùng không hết, đem xe đạp vô cùng nhanh, chỉ dùng thời gian một nửa so với ngày thường đã mang theo Sơn Trà trở về nhà.
Sơn Trà biết anh đang kích động vì cái gì, người này chính là một thẳng nam chính hiệu, nhịn được chỉ là bởi vì không khai trai, cái gì cũng đều không hiểu, hiện giờ giống như là một tên hòa thượng phá giới, nếm được vị ngon ngọt rồi tất nhiên rốt cuộc cũng đã nhịn không được.
Hiện tại tình cảm hai người lại tốt đến như thế, nếu làm cái gì kia thì cũng chỉ là việc nước chảy thành sông, huống chi hôm nay Tạ Tri Viễn nhắc tới việc muốn đi bán lá trà, về sau nhất định sẽ không giống hiện tại vẫn luôn ở bên cạnh Sơn Trà được.
Người còn chưa đi, chỉ là ngẫm lại, Sơn Trà cũng đã thấy có chút không quen.
Tuy cô không nói ra thành lời nhưng thật ra trong lòng thành thật mà nói đã vô cùng ỷ lại anh.
Thế là buổi tối mới vừa nằm lên giường, cô đã trêu chọc cho Tạ Tri Viễn một chút ám chỉ, Tạ Tri Viễn vốn đang có chút lý trí, nghĩ từ từ tới. Lần này thì hay rồi, anh đã bị trêu chọc cho điên rồi, lập tức lên thổi đèn, đem ấn Sơn Trà ở trong ổ chăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook