Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp
-
Chương 45: 45: Dạo Phố
Đầu tiên cô đi mua một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, sau đó hai người giống như đang đi hẹn hò, đi dọc hai con phố của thị trấn một cách chậm rãi.
Tạ Tri Viễn đã lớn đến như thế vẫn chưa từng cùng người nào đi dạo như thế này, càng đừng nói đến việc Sơn Trà chính là cô gái mà anh thích, là cô vợ mà anh mới vừa lãnh giấy chứng nhận kết hôn, đi ở trước mặt Sơn Trà, cả người anh cứ phiêu phiêu, đồ trên đường nếu như Sơn Trà nhìn đến lần thứ hai thì anh đã nghĩ đến việc bỏ tiền ra mua về cho Sơn Trà.
Đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo, Tạ Tri Viễn lại nhìn chằm chằm vào đồ bên trong đến xuất thần.
Sơn Trà vừa xoay đầu đã thấy, đó là một chiếc váy màu hồng đào nhạt, cũng chẳng trách Tạ Tri Viễn lại chú ý tới, chiếc váy màu hồng đào nhạt này là món đồ bắt mắt nhất trong toàn bộ cửa hàng.
Sơn Trà bị thẩm mỹ của thẳng nam Tạ Tri Viễn này làm cho kinh ngạc đến nhảy dựng, cô sợ anh xem trọng bộ quần áo này rồi nói phải mua cho cô nên vội vàng lôi kéo người muốn đi.
Lời Tạ Tri Viễn nói ra so với hành động của cô còn nhanh hơn, anh lôi kéo cô chỉ vào quần áo kia rồi nói: “Anh cảm thấy váy này em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Sơn Trà: …
“Sao chúng ta không nhìn cái khác thử xem sao.”
Sơn Trà đã lớn như thế này cô vẫn chưa từng mặc qua quần áo lộng lẫy đến như vậy, cũng may đây chính là Tạ Tri Viễn, nếu như đổi lại thành bạn của cô trước kia, chỉ cần họ đề cử cho cô loại váy này thì việc đầu tiên cô sẽ hỏi là đầu bọn họ có bị nước vào hay không.
Tạ Tri Viễn lại rất bướng bỉnh, thật sự thì anh vẫn cảm thấy Sơn Trà mặc váy này vào sẽ rất đẹp, Sơn Trà có làn trắng, mặc váy này vào nhất định sẽ càng khiến cô ấy đẹp hơn.
“Chàng trai trẻ dẫn đối tượng của mình tới mua quần áo đấy à? Nếu thích thì cứ tiến vào nhìn xem một chút.”
Chị gái bán quần áo đang ngồi ở cửa cắn hạt dưa, thấy Tạ Tri Viễn lôi kéo Sơn Trà không chịu đi, liếc mắt một cái liền nhìn ra này hai người nhất định đã nhìn trúng đồ trong tiệm quần áo của mình nên vội hô lên.
Sơn Trà rốt cuộc không thể chịu được đôi mắt rực lửa và nghiêm túc của Tạ Tri Viễn, một đầu hắc tuyến đi vào theo anh.
Chị gái vừa đem bộ váy màu hồng đào kia gỡ từ trên tường xuống, lại vừa đánh giá Sơn Trà rồi khen: “Em gái này lớn lên cũng thật đẹp quá, quần áo này mặc ở trên người của em bảo đảm sẽ rất đẹp.”
Sơn Trà nhìn bộ quần áo rực rỡ và chói mắt kia, một lời khó nói hết.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, vậy thì cô cũng chỉ có xem thể thử mà thôi.
Sơn Trà cầm lấy rồi cô đi thử quần áo ở góc nhỏ được bao bọc bởi vải ở phía sau, mặc vào xong liền cảm thấy ngoại trừ màu sắc ra thì kích cỡ quần áo đều thực sự rất phù hợp với cô.
Cổ áo kiểu phục cổ, thắt eo nhẹ và dài trên mắt cá chân, nếu như mà được đổi sang màu khác thì đây chính là đúng chuẩn phong cách phục cổ.
Chỉ là màu sắc này… thật đáng tiếc.
Tạ Tri Viễn hứng thú bừng bừng phải mua quần áo cho cô như thế, cô cũng thật sự không tiện chối từ, bất quá nếu như bộ này mặc vào khó coi, cô nghĩ anh nhất định cũng sẽ không lãng phí số tiền này.
Chỉ là gần đây cô không rảnh, bằng không chỉ cần cô mua vải dệt về, muốn loại quần áo gì thì bản thân không thể được chứ.
Sơn Trà nghĩ rồi lại đem quần áo sửa sang lại một chút, sau đó cô vén rèm lên đi ra ngoài.
Tạ Tri Viễn đang đứng ngoài chờ cùng với chị gái bán quần, Sơn Trà vừa bước ra, ánh mắt hai người đều dừng lại ở trên người cô, sau đó họ đột nhiên biểu hiện ra vẻ kinh ngạc.
Chị gái bán quần áo là người đầu tiên định thần lại và vỗ tay một cái rồi nói: “Chị đã nói quần áo này em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, thấy chưa chị không nói sai có đúng không! Đối tượng này của em cũng thật là tinh mắt!”
Bộ quần áo này của cô ấy đã treo ở bên ngoài một khoảng thời gian cũng khá lâu rồi, mỗi ngày đều có người nhìn trúng nó, chỉ tiếc là bộ quần áo này thật sự quá là kén chọn người mặc, cũng đã có rất nhiều người thử nhưng đều không mặc được, nếu mặt có hơi đen một chút sau khi mặc bộ váy này vào sẽ càng đen thêm, điều quan trọng ở đây là giá còn không hề rẻ, lúc trước cũng có người thử xong muốn mua, nhưng sau khi thử xong nhìn vào gương rồi lại nghĩ đến giá kia và cảm thấy nó rất đắt.
Cô ấy còn tưởng rằng bộ váy xinh đẹp này sẽ phải để ở dưới đáy hòm không ai muốn nó, kết quả ngày hôm nay vậy mà coi như đã tìm được thấy chủ nhân chiếc váy này rồi.
Cô gái này là lớn lên thật là đẹp mắt, đôi mắt hạnh với miệng anh đào, mái tóc đen và dày, hơn nữa còn có khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, eo thon chân dài.
Chiếc váy này mặc ở trên người cô chẳng những không làm giảm đi vẻ đẹp của cô một chút nào, ngược lại còn khiến cô trông như một bông hoa mỏng manh.
Quá là phù hợp!
Chị gái vừa nói xong lại đụng vào cánh tay Tạ Tri Viễn hỏi: “Cậu mau nói đi, xem đối tượng của cậu mặc vào có phải rất đẹp hay không?”
Tạ Tri Viễn nhìn Sơn Trà đến mất hồn, bị chị gái đụng phải một chút mới hồi phục tinh thần lại, sau đó vội vàng gật đầu: “Đẹp.”
Là thật là đẹp mắt, anh đã nói bộ váy này nhất định rất phù hợp với Sơn Trà mà, và đó là điều mà anh đã nghĩ đến khi lần đầu tiên nhìn thấy lúc đi ngang qua ở bên ngoài cửa hàng.
Sơn Trà thấy hai người đều nghiêm túc khen cô đẹp, lập tức quay lại và nhìn vào gương với vẻ mặt khó hiểu.
Không nghĩ tới chiếc váy màu hồng đào nhạt lộng lẫy này lại rất hợp với cô.
Sơn Trà soi trái phải trong gương thì Tạ Tri Viễn bên kia cũng đã bắt đầu hỏi giá tới.
“Chị gái, bộ váy này có giá bao nhiêu?”
Chị gái lại khen Sơn Trà vài câu xong mới nói giá: “Bộ váy này của chị là mặt hàng đắt tiền nhập về từ trong thành.
Toàn bộ trấn trên đều không có cái giống như vậy, bộ váy này đối tượng của cậu mặc vào quả thật rất đẹp, chị cũng không cần nhiều tiền của cậu, chỉ cần cậu đưa cho chị hai mươi đồng là được rồi.”
Tạ Tri Viễn vẫn còn chưa nói lời nào, Sơn Trà đã ngẩng đầu lên.
“Hai mươi đồng sao?”
Chị gái nheo mắt cười: “Đúng vậy, em nhìn xem nguyên liệu này, tất cả đều là tốt nhất, hơn nữa em mặc vào còn đẹp đến như thế, quả thực rất là phù hợp với em đó.”
Tạ Tri Viễn cảm thấy lời chị gái này nói cũng rất có lý, anh cúi đầu muốn bỏ tiền ra mua, Sơn Trà lại ngắt lời anh và nói: “Quá mắc rồi không cần.”
Nói xong cô liền đi vào phòng thử đồ cở quần áo xuống và thay lại quần áo của mình.
Đại tỷ thấy vậy thì rất hoảng sợ: “Em gái à, tại sao em lại không cần cái này? Em mặc vào đẹp đến như thế mà.”
Sơn Trà lôi kéo Tạ Tri Viễn: “Có đẹp cũng không cần.”
Chị gái thấy không thể nói được gì với Sơn Trà nên cô ấy lại quay đầu lại tấn công Tạ Tri Viễn.
“Chàng trai trẻ à, cậu xem đối tượng của cậu mặc vào thật đẹp, bộ quần áo này toàn bộ trấn trên chỉ có một bộ như thế này, đây chính là bộ chị mới lấy từ trong thành về.
Nếu như lần này cậu không mua, nếu như để cho người khác mua đi rồi vậy cho dù có qua cửa hàng khác ở thôn cũng không có đâu, vậy nên cũng đừng tiếc số tiền này mà.”
Cô ấy nói lải nhải cả nửa ngày lại bị một câu nói của Sơn Trà đánh gãy.
“Anh ấy nghe lời em, em nói không cần thì chính là không cần, chị có nhiều lời với anh ấy cũng vô dụng thôi.” Nói xong cô lại nhìn Tạ Tri Viễn hỏi: “Có phải hay không?”
Tạ Tri Viễn quả thật cảm thấy bộ đồ này Sơn Trà mặc lên rất đẹp, hai mươi đồng tuy rằng đắc thật, nhưng mua cho Sơn Trà thì anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Bất quá Sơn Trà đã nói như thế rồi, anh cân nhắc hồi lâu cuối cùng vẫn cất tiền trở về rồi nói: “Đúng vậy.”
Chị gái bán quần áo: …
Thanh niên này dáng người cao to, sao mà lại nghe lời vợ đến thế này!
“Vậy em thử nói xem với quần áo này em muốn mua với giá bao nhiêu, như chị đã nói từ trước đây chính là quần áo được mua về từ trong thành nên giá cả rất bất tiện…”
“Mười đồng.” Sơn Trà nói.
Chị gái bán hàng nghe xong không khỏi trợn tròn mắt: “Chị nói này, cô gái, em trả giá như thế này cũng thật quá đáng, trả giá hẳn một nửa giá của chị, chị không thể nhận lấy mười đồng này được.
Chị chỉ có thể giảm cho cô cùng lắm một đồng, còn lại mười chín đồng mà thôi.”
Sơn Trà có chút thất vọng nói: “Chỉ có thể mười đồng.”
Đại tỷ nóng nảy: “Có chuyện gì vậy cô gái, chị trông em cũng không phải bộ dạng thiếu tiền đâu.”
Sơn Trà: “Chúng em có thiếu hay không thiếu tiền thì chị cũng đừng quan tâm, váy này giá mười đồng chị chỉ cần nói có bán hay không là được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook