Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp
Chương 29: 29: Đồng Ý Lấy Chồng


Tưởng Ngọc Trân suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng dần dần bị Triệu Xuân Hoa thuyết phục, cô ta nghĩ những ngày tháng về sau sẽ đem Sơn Trà đạp lên dưới lòng bàn chân, trong ánh mắt dần dần lóe lên một tia điên cuồng.

“Được, vậy chọn anh ta đi.


Triệu Xuân Hoa thấy cô ta cũng đã đồng ý thì nói: “Chuyện này làm càng nhanh thì càng tốt, miễn cho bị cái móng heo nhỏ kia biết lại gây sự.


Tưởng Ngọc Trân gật gật đầu: “Mẹ nhanh chóng nói với ba một tiếng, đừng để đến lúc đó ba lại không đồng ý.


Triệu Xuân Hoa nghe vậy đã lộ ra vẻ đắc ý nói: “Con cứ yên tâm, để đó mẹ sẽ nói với ba con, nếu ông ấy dám không đồng ý hôn sự của Sơn Trà, mẹ sẽ mang Xuyên Tử đi, để cho từ đây về sau ông ấy cũng không thể gặp được, con đoán xem ông ấy sẽ quan tâm đến Xuyên Tử hay vẫn là quan tâm đến Tưởng Sơn Trà kia đây?”
Trên mặt Tưởng Ngọc Trân lộ ra ý cười, Tưởng Ngọc Xuyên chính là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tưởng này, nếu vậy còn cần phải nói sao? Xem ra chuyện này đã được định.

Hai người thảo luận các biện pháp đối phó, Triệu Xuân Hoa chỉ tốn thời gian hai ngày đã có thể thuyết phục Tưởng Vệ Quốc đồng ý hôn sự của Sơn Trà, sau đó nhân lúc tối ăn cơm để Tưởng Vệ Quốc mở miệng nói chuyện này với Sơn Trà.


“Kết hôn?” Sơn Trà cũng không có nổi trận lôi đình như trong suy nghĩ của Triệu Xuân Hoa, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vệ Quốc một cái, ánh mắt có chút không rõ.

Tưởng Vệ Quốc đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng ông ta có chút chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt của Sơn Trà: “Con cũng không còn nhỏ, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, chị con cũng đã được gả đi rồi, suy cho cùng con vẫn không thể ở lại mãi trong nhà mà không đi lấy chồng.


Sơn Trà không nói chuyện, cô dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đây là chủ ý của ai.

“Con thậm chí từ trước đến nay chưa bao giờ thân cận với ai.

Vậy con sẽ kết hôn với ai đây?”
Sơn Trà biết rõ hướng đi của quyển sách này, bất quá cô cũng không phải là nguyên thân, trong từ điển của cô không có mấy chữ nhẫn nhục chịu đựng, trừ khi nào là do cô tự nguyện, nếu không muốn ép gả cô đi thì không có cửa đâu.

Tưởng Vệ Quốc bình tĩnh nói: “Người này con cũng đã gặp qua, đó là người thanh niên ở cạnh nhà anh rể Chu Bình An của con, lần trước người này cũng đã tới cùng với anh rể con, tên là Tạ Tri Viễn.


Tạ Tri Viễn? Nghe thấy cái tên này, trong ánh mắt Sơn Trà đột nhiên lóe lên một ánh sáng.


Nếu Sơn Trà nhớ không lầm thì người này cũng không phải là một nhân vật nhỏ vô danh, ngược lại anh còn chiếm một khoảng không gian đáng kể ở phần sau của nguyên văn, không chỉ gia thế giàu có mà anh còn giúp đỡ Chu Bình An rất nhiều sau khi anh ta xuất ngũ mạo hiểm đi làm ăn.

Người này có lai lịch như thế nào thì trong sách không có đề cập đến nhiều, nhưng quả thật là đã được đề cập đến việc anh từng đến cùng một nơi với Chu Bình An trong một câu, lúc Sơn Trà xem cũng không có để ý, nhưng hiện tại có liên quan sâu sắc đế ốp 9 lại trong nháy mắt đã nhớ tới anh.

Nếu tên Tạ Tri Viễn này thật sự sau này có thể giống như những gì trong sách nói, người mà có thể từ một tên nhóc ở vùng quê nghèo trở mình biến thành một người giàu nhất một vùng, vậy người này tất nhiên là vô cùng có bản lĩnh.

Sơn Trà nhớ tới gương mặt mình đã gặp qua vài lần còn rất có thiện cảm kia, tức khắc cô đã cảm thấy hứng thú.

Cô vốn dĩ cho rằng Triệu Xuân Hoa sẽ đem cô gả cho gã độc thân nghiện rượu và bạo lực gia đình theo cốt truyện gốc, không ngờ cốt truyện lại không theo kịch bản mà cô biết, dường như sự tồn tại của cô đã ảnh hưởng đến nguyên tác.

Và từ đây cốt truyện đã bắt đầu thay đổi.

Như vậy việc kết hôn với Tạ Tri Viễn đối với cô mà nói, có lẽ cũng không tính là chuyện xấu gì đâu.


Cô vốn dĩ cũng không tính sẽ ở lại nhà họ Tưởng lâu, đối với chuyện kết hôn này cũng không bài xích, nếu anh thật sự là một một cổ phiếu tiềm năng sẽ trở thành ông chủ lớn trong tương lai thì dù có kết hôn Sơn Trà nhất định cũng sẽ không bị thiệt, cùng lắm cho dù tình cảm vợ chồng không được mặn nồng thì làm đối tác cũng không sao, huống chi Sơn Trà thật sự rất là thích gương mặt kia của anh.

Triệu Xuân Hoa thấy cô suy nghĩ cả nửa ngày, bà ta cho rằng cô lại đang suy nghĩ ý đồ xấu gì đó, nhanh chóng đẩy nhẹ Tưởng Vệ Quốc một cái, muốn cho ông ta lấy uy nghiêm của một người trụ cột gia đình ra để bức bách Sơn Trà đồng ý chuyện này, nhưng không đợi Tưởng Vệ Quốc kịp há mồm đã thấy đồ móng heo nhỏ Sơn Trà kia gật gật đầu, vẻ mặt hứng thú đồng ý: “Được thôi.


Triệu Xuân Hoa: …
Bà ta vốn dĩ còn đang chờ Sơn Trà la lối khóc lóc lăn lộn không đồng ý, kết quả Sơn Trà thế mà lại đồng ý một cách dễ dàng như thế, thay vào đó trong lòng lại đánh trống lảng, không lẽ cái đồ móng heo nhỏ này lại đang có âm mưu gì đó hay sao?
“Bất quá tôi có một yêu cầu.


Tưởng Vệ Quốc hiện tại vừa nghe mấy chữ này thì đầu như muốn phình to lên, cau mày lại hỏi: “Con lại có yêu cầu gì?”
Sơn Trà nói: “Nếu như muốn kết hôn, vậy nhất định cần phải chuẩn bị của hồi môn, các người tính đến khi đó sẽ cho con cái gì đây?”
Triệu Xuân Hoa vừa nghe của mấy chữ hồi môn thì mặt bà ta ngay lập tức đen lại.

“Tất cả đồ mà mẹ của cô để lại chúng tôi đều đã trả hết cho cô rồi, vậy cô còn muốn của hồi môn gì nữa?”
Bây giờ bà ta chỉ cần nghĩ đến cái hộp kia đều nhói hết lòng mình, cái hộp đó vốn dĩ đáng lẽ phải rơi vào tay của bà ta, hiện tại nó đã đã toàn rơi vào tay Sơn Trà, dù nó không phải là thứ quý giá gì nhưng ruồi bọ dù nhỏ đến đâu vẫn là thịt.

Hiện tại cái đồ móng heo nhỏ Sơn Trà này thế mà còn dám nói đến của hồi môn với bà ta luôn đấy à? Mơ cũng đẹp quá rồi đấy.


Sơn Trà ăn uống no nê thì đem chén đũa đẩy đến một bên, cũng không dọn dẹp, cô nhìn Tưởng Vệ Quốc nói: “Đó là đồ mẹ của con để lại cho con, có liên quan gì đến các người hay sao? Chị Ngọc Trân không phải là con ruột mà còn có của hồi môn, không có đạo lý gì mà con thân là đứa con gái ruột lại không có đúng không?”
Những lời nói này đã khiến cho Tưởng Vệ Quốc muốn bị nhồi máu cơ tim, ông ta xem như đã nhìn ra, chỉ cần Sơn Trà còn ở nhà một ngày, những ngày tháng về sau của ông ta trải qua sẽ không quá tốt, gia đình sẽ càng không yên, gà bay chó sủa, xem ra việc nhanh chóng đem cô gả ra ngoài chính là một quyết định đúng đắn.

“Trong nhà không có tiền, vậy lấy cái gì để cho cô làm của hồi môn?”
Ngón tay thon dài của Sơn Trà chống cằm, cô nhìn Triệu Xuân Hoa với vẻ mặt đầy ý cười: “Đừng than nghèo với con nha, chị Ngọc Trân không phải mới vừa kết hôn hay sao? Nghe nói chỉ là lễ hỏi mà Chu Bình An đã cho các người một trăm đồng rồi đấy, cuộc hôn nhân này nói cho cùng thì chính là con đã nhường cho chị Ngọc Trân, tiền trong lễ hỏi này có phải cũng nên chia cho con một phần hay không?”
“Không cho cũng được, con cảm thấy nhà này cũng khá tốt, cứ đợi đó đi, khi nào có thì lại nói chuyện tiếp.


Cô tuy rằng không biết Triệu Xuân Hoa đang giở trò gì, nhưng chắc chắn bà ta sẽ không có khả năng vì tốt cho cô, cho nên về sau chuyện Tạ Tri Viễn sẽ là một ông chủ lớn trong sách, nhất định bà ta và Tưởng Ngọc Trân cũng không hề biết.

Cô và Tạ Tri Viễn bất quá cũng chỉ chạm mặt nhau, cô cũng không biết chuyện ở trong nhà anh rốt cuộc ra sao, nhưng với phẩm chất này của Triệu Xuân Hoa, ít nhất trước mắt nhà họ Tạ nhất định không có khả năng là một nhà tốt, cho nên Sơn Trà nếu thật sự muốn gả qua đó, trong tay nhất định cần phải có tiền, không tính đến túi tiền nhỏ của cô, cô nhất định sẽ có thể từ trong tay Triệu Xuân Hoa lấy đi một mớ ít hoặc nhiều.

Triệu Xuân Hoa đã tức giận đến mức muốn mắng người, bà ta biết chắc chắn cái móng heo nhỏ Sơn Trà này nhất định không để mình bớt lo như vậy, hóa ra là chờ bà ta ở điểm này.

Bà ta suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng chỉ đành phải cắn răng nói: “Được, chỉ cần cô đồng ý tôi sẽ cho.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương