Thập Niên 80 Nông Gia Nữ
-
3: Em Gái Ngốc Rồi
Ngay sau đó, dòng nước ấm chảy vào miệng, như lâu ngày gặp được cơn mưa rào, Mạnh Đường vội vàng hút lấy.
“Đường Đường, mẹ vô dụng, không mời được bác sĩ Trần, hu hu hu...”
“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không giao con ra.”
“Đường Đường, con ngủ thêm chút nữa đi, mẹ đi nấu ít cháo cho con.”
Đường Đường?
Cô chưa chết, vẫn còn sống sao?
Suy nghĩ một chút, đầu cô đau như búa bổ, Mạnh Đường từ từ chìm vào cơn mê, khi cô lại có ý thức, là lúc có người cho cô uống nước, nước rất nóng, nóng đến mức lưỡi cô đau, cảm giác kích thích mạnh mẽ khiến Mạnh Đường run lên và tỉnh dậy từ trong mơ.
Chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng chói lòa kích thích đôi mắt khiến cô cảm thấy đau nhức vô cùng.
Mạnh Đường khó chịu chớp mắt liên tục, ngay lập tức một dòng lệ nóng chảy dọc theo khóe mắt.
“Em gái, em tỉnh rồi sao? Mẹ...!mẹ ơi, em gái tỉnh rồi!”
Mạnh Kiệt lo lắng nhìn em gái ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em có muốn uống thêm chút nước không?”
“Cậu...!là ai?” Mạnh Đường nhìn cậu bé xa lạ trước mặt, nhíu mày hỏi.
Cậu bé kinh ngạc nhìn Mạnh Đường, quay đầu lớn tiếng gọi: “Mẹ, mẹ mau đến đây, em gái ngốc rồi.”
“Thằng nhóc thối, nói linh tinh gì đó.”
Mạnh Kiệt kéo áo mẹ, mặt đầy lo lắng: “Mẹ, có phải đầu óc em gái bị nước vào rồi không, em ấy hình như không nhận ra con nữa.
Mẹ, hay là để con ra làng gọi bà Vương đến gọi hồn cho em gái?”
Nghe con trai nói nhảm, Lý Quế Anh giơ tay tát Mạnh Kiệt hai cái, tức giận mắng: “Đi chỗ khác chơi, đừng làm phiền em gái dưỡng thương.”
Đuổi thằng con ồn ào một cách thô bạo, bà ấy nhẹ nhàng nhìn cô con gái đáng yêu, ngây ngô, đau lòng sờ vào khuôn mặt gầy gò của con bé: “Đường Đường, còn đau đầu không? Có muốn uống thêm chút nước không?”
“...”
Mạnh Đường nghi hoặc nâng cánh tay lên, ngay sau đó sững sờ nhìn bàn tay đen nhẻm giống như móng gà, không thể tin được mở to mắt ra.
Cô...!teo nhỏ lại rồi? Hơn nữa còn thay đổi cả màu da?
“Đường Đường?”
Lý Quế Anh thấy Mạnh Đường cứ đờ đẫn mãi, lo lắng sờ trán cô.
“...?”
“Đường Đường? Con bé này, sao thế, mẹ hỏi con mà cũng không trả lời.”
“...Mẹ?”
Người phụ nữ này là mẹ cô sao?
“...”
“Con gái ngoan, đừng sợ, mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu.”
Mạnh Đường ngẩng đầu nhìn Lý Quế Anh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cảnh tượng này, cô chỉ muốn tự đấm mình một cú.
Không nghe lời người lớn, chịu thiệt ngay trước mắt, sao lại nghĩ không thông mà đi ra ngoài vào ngày mưa bão.
Bây giờ là tình huống gì, trùng sinh cộng thêm xuyên không?
Liếc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của người phụ nữ, Mạnh Đường nhỏ giọng thử: “Mẹ?”
Nghe giọng con gái mềm mại, ngoan ngoãn, Lý Quế Anh đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, vừa khóc vừa cười đáp: “Ôi! Đây không phải là biết nói, biết gọi người rồi sao, không có vấn đề gì cả.
Đường Đường, con nằm thêm chút nữa, mẹ đi đun nước.”
“Vâng!”
Cánh cửa gỗ kêu kèn kẹt khép lại, Mạnh Đường lo lắng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, mặt mày ủ ê thở dài.
Hú hồn hú vía, suýt nữa dọa chết cô rồi, mặc dù không biết bây giờ là thời đại nào, nhưng chiếm thân xác người khác thì vẫn không hay ho chút nào.
Nhưng cũng không thể trách cô, dù sao cô cũng không nghĩ mình sẽ bị sét đánh trúng.
Người tốt không sống lâu, tài hoa lại bị trời ghen ghét!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook