“Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ.
”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi.
”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên.
”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc.
Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi.
”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào, vừa nói liền đâm sầm một cái vào bụng khiến cô đau đớn không thôi.
Sau đó, có một cô bé với mái tóc rối bù bước đến bên cạnh giường, thêm hai đứa bé mới chập chững biết đi cũng xoay người sang bên cô.
Mẹ, mẹ, mẹ.
Tiếng mẹ ríu rít không ngừng.
Lâm Nghiên Thu cảm thấy choáng váng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Tình hình hiện tại là sao?Cô nhanh chóng đẩy cậu bé đang ôm eo mình ra: “Đừng gọi cô là mẹ nữa, cô không phải là mẹ của các cháu, với cả cô cũng chưa kết hôn đâu.
”Lâm Nghiên Thu vừa nói dứt lời, nhóc con kia dường như chịu phải đả kích rất lớn, oa một cái liền khóc rống lên, nhóc vừa khóc vừa kêu: “Mẹ, mẹ đừng đi mà…hu hu…Con không muốn mẹ đi đâu.
”Cậu nhóc vừa khóc, cô bé con bên cạnh cũng đưa tay lau nước mắt, đứa sau còn khóc to hơn so với đứa trước.
Lâm Nghiên Thu lập tức hoảng sợ, tay chân liền luống cuống không biết phải làm sao, cuối cùng cô đành phải ra sức nỗ lực, lúc dỗ đứa bên này lúc lại quay sang bên kia, chỉ là cũng chả có tác dụng gì mấy.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook