Thập Niên 80 Người Vợ Chính Thất Tiễn Đứa Con Nuôi Vong Ân Bội Nghĩa
-
22: Bất Ngờ Của Người Cha
Bùi Duật Sâm có chút ngạc nhiên, dường như không ngờ sẽ thấy cảnh này.
Một lúc sau, anh lấy lại vẻ bình thản, chậm rãi tiến tới.
Tống Ngôn Chi nhìn anh, trong lòng không còn cảm giác ngượng ngùng hay hân hoan như kiếp trước, khi cô không đủ can đảm để đối mặt với người đàn ông này, dù đã có con.
Tiếng bước chân vững chãi của anh vang lên, ánh nắng chiếu lên gương mặt góc cạnh, chiếc mũi cao như ngọn núi, đôi mắt sâu thẳm.
Sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối càng làm tôn lên vẻ tuấn tú, trang nghiêm của anh.
Bộ quân phục gọn gàng, cúc áo cài kín đến tận cổ, khiến toàn thân anh toát lên vẻ mạnh mẽ và chững chạc.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này, từ dáng người đến vẻ bề ngoài, đều thuộc hàng xuất sắc.
Không ngạc nhiên khi mẹ của nam chính đã theo đuổi anh từ khi còn nhỏ.
Bùi Duật Sâm nhanh chóng nhận ra ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của Tống Ngôn Chi.
Thay vì chất vấn cô về việc có thật sự ngược đãi hai đứa trẻ hay không, anh chỉ mở miệng hỏi: "Em định ra ngoài à?" Giọng anh trầm thấp và lạnh lùng.
Tống Ngôn Chi nói: "Không ra ngoài nữa, anh về đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với anh.
" Sau đó, cô cúi xuống nói với con trai: "Tiểu Bảo, con ra ngoài chơi đi.
" Cô không hề giới thiệu hay giải thích gì thêm.
Tiểu Bảo không mấy quan tâm đến người lạ, cậu bé thậm chí không liếc nhìn cha mình lấy một cái, mà lập tức chạy đi ngay.
Thực ra, trong những giấc mơ của mình, cậu từng thấy cha mình là một người cao lớn, mạnh mẽ, nhưng lại nhận nuôi hai đứa trẻ và lạnh lùng với mẹ con cậu.
Cậu bé không thích người cha này! Bùi Duật Sâm chưa kịp nói với con trai một câu nào, đã thấy cậu bé chạy mất.
Anh nhìn chằm chằm Tống Ngôn Chi, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Trước đây, khi Tống Ngôn Chi nhìn anh, ánh mắt cô không như bây giờ.
Dù hai người không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng đã kết hôn.
Khi đứng trước mặt anh, cô thường cúi đầu, khuôn mặt mang vẻ ngây thơ và thẹn thùng của một cô gái trẻ.
Tống Ngôn Chi không muốn nói thêm, cô quay người đi vào phòng.
Bùi Duật Sâm hơi ngập ngừng, rồi cũng bước vào theo.
Bên trong nhà vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Anh nhìn quanh một vòng, đặt hành lý vào phòng, định mở tủ quần áo để thay đồ, nhưng nhận ra không còn bộ quần áo nào của mình trong đó.
Chỉ có vài chiếc váy của Tống Ngôn Chi, ít đến đáng thương.
Những chiếc váy trông có vẻ mới mua.
Anh khẽ nhíu mày.
Mấy năm nay anh gửi không ít tiền về, chẳng lẽ đúng như mẹ anh nói trong thư, rằng cô ấy đã lấy tiền để trợ cấp cho gia đình bên ngoại? Tống Ngôn Chi thấy anh đang tìm đồ, chỉ vào túi đựng quần áo trên tủ và nói: "Quần áo của anh ở trong đó.
" Bùi Duật Sâm hơi sững lại, rồi quay sang nhìn cô: "Em muốn nói về chuyện hai đứa nhỏ phải không?" Anh đã đoán được.
Tống Ngôn Chi nhìn anh.
"Không cần lo lắng," Bùi Duật Sâm nói, giọng có chút lạnh lùng nhưng lại mang theo vài phần trấn an, "Anh biết việc đột ngột đưa hai đứa trẻ về để em chăm sóc là điều khó chấp nhận.
Nhưng anh chỉ đồng ý nuôi chúng đến 18 tuổi.
Còn hai năm nữa, khi chúng đi học, có thể đưa chúng đến ở trong ký túc xá.
" Tống Ngôn Chi dừng lại một chút, cô không ngờ rằng Bùi Duật Sâm lại trấn an mình trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook