[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
-
Chương 23: Nghe ngóng (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chuyện mà Lâm Xuân Hoa không muốn xảy ra nhất lại diễn ra, Tần Chí Quân nhà họ Tần ở thôn Thanh Hồ đã thành đề tài bàn tán sau khi cơm nước xong của người trong thôn.
Đợi tới hơn ba bốn giờ chiều, Cố Uyển bế Ngưu Ngưu vừa mới ngủ dậy quấy khóc đi tìm chị dâu cô thì thấy bốn năm người phụ nữ bên Thanh Hồ đang giặt đồ và nhắc đến đối tượng của Tần Chí Quân, nói rất sinh động.
“Tôi nghe nói à, cô gái của vịnh Tam Gia kia là công nhân của xưởng in ấn trong thị trấn, ba mẹ cô ta thấy chân của Tần Chí Quân bị tàn tật nên nhờ người mai mối đến tận cửa nói chuyện hôn sự này không tính nữa. Nhưng cô gái này cũng tốt bụng, hôm nay đến nhà họ Tần nói rõ ràng, nói là ba mẹ cô ta làm vậy thì không thấu đáo, cô ta không chấp nhận chuyện hôn sự bị huỷ. Cho dù Tần Chí Quân bị tàn tật thì cô ta cũng muốn gả cho cậu ta.”
Người phụ nữ kia nói sinh động như thật, giọng điệu và thần thái học theo Vương Trà Hoa khi nói về cô gái nhà họ Triệu kia cũng khá giống, nhiều người nghe xong thì cười ha hả.
“Bà nói xem cô gái này có ý gì đây. Tần Chí Quân là sĩ quan trong bộ đội. Không làm nổi trong đơn vị đồn trú thì chi bằng làm nông dân, chân còn bị tàn tật.” Có người phụ nữ nói như vậy.
Cái người học theo đầu tiên bèn nháy mắt ra hiệu với bà ta: “Bà không hiểu rồi, cô gái nhỏ thích chàng đẹp trai kia. Tần Chí Quân có vẻ ngoài tuấn tú, người lại cao ráo, chỉ có chân hơi cà thọt mà thôi. Cậu ta cũng đâu phải bị liệt, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Người phụ nữ bên cạnh không biết đã nghĩ ra được chuyện gì, lấy bàn tay ướt một nửa của mình vỗ người phụ nữ kia, chỉ vào bà ta rồi cười: “Bà đúng là chuyện gì cũng dám nhảy ra nói thế này.”
Vài người lại cười rôm rả. Cố Uyển không nghe nổi nữa, bế Ngưu Ngưu đi khỏi đó.
Lần đầu tiên cô ngã vào lòng của Tần Chí Quân là ngoài ý muốn, sáng nay thì là cô cố tình làm vậy, nhưng cô dám là vì điều kiện tiên quyết là nửa năm sau cô sẽ gả cho anh.
Nếu chuyện hôn sự giữa Tần Chí Quân và cô gái nhà họ Triệu ở vịnh Tam gia không còn nữa, vậy cô cũng làm chuyện giống sáng nay thì bị coi là không biết xấu hổ rồi.
Cô gái nhà họ Triệu có trình độ học vấn cao, còn là công nhân, lại là Tần Chí Quân chọn trúng. Bây giờ người ta cũng không để ý đến chân của anh, ba mẹ không đồng ý cũng phải gả, vậy thì càng tình sâu nghĩa nặng rồi. Anh chắc sẽ rất cảm động đây.
Cố Uyển vốn chắc chắn rằng cô sẽ kết hôn với Tần Chí Quân, bây giờ không dám chắc nữa. Cô có vẻ khổ sở và luống cuống. Nếu không thể gả cho anh, cô phải làm sao đây? Cô không biết còn có cách nào khác hay không, hay là tìm người cũng mang lợi ích cho cô như Tần Chí Quân.
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói.
“Cô Cửu, trải qua bao nhiêu kiếp rồi, cô vẫn chưa hành sự giống tác phong của tộc Hồ à.”
Cố Uyển bị doạ một phen, giọng của người nói nghe giống một người đàn ông trưởng thành, nhưng bên cạnh cô chỉ có cháu trai chưa hiểu chuyện, Cố Uyển cảm thấy lạnh gáy và tê cả da đầu.
Cô run rẩy thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
Ngưu Ngưu mơ màng nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô nhà mình, đương nhiên Ngưu Ngưu còn chưa nói lưu loát thì cũng không hiểu căng thẳng là gì.
“Không cần sợ, tôi đang ở trong thức hải của cô, nếu cô muốn nói chuyện với tôi thì chỉ cần nói trong lòng là được.”
Làm sao Cố Uyển dám nói điều gì với anh ta, hoang mang chỉ muốn che lỗ tai của mình, làm sao tay bế đứa bé cũng không thoát ra được.
Chàng trai bất lực thở dài, nói: “Cô từng là con gái của tộc trưởng Xích Hồ, tôi là linh thú thú khế ước của cô, cộng sinh đời đời kiếp kiếp với cô, không thể làm hại cô được. Giới này linh khí mỏng manh, bây giờ xác thịt dưới trần của cô chưa từng được tu luyện. Cô chưa từng bước vào cánh cửa tu luyện, mỗi lần tôi thức tỉnh đều cần phải đốt cháy hồn lực của mình cho nên thời gian có hạn.
Chuyện mà Lâm Xuân Hoa không muốn xảy ra nhất lại diễn ra, Tần Chí Quân nhà họ Tần ở thôn Thanh Hồ đã thành đề tài bàn tán sau khi cơm nước xong của người trong thôn.
Đợi tới hơn ba bốn giờ chiều, Cố Uyển bế Ngưu Ngưu vừa mới ngủ dậy quấy khóc đi tìm chị dâu cô thì thấy bốn năm người phụ nữ bên Thanh Hồ đang giặt đồ và nhắc đến đối tượng của Tần Chí Quân, nói rất sinh động.
“Tôi nghe nói à, cô gái của vịnh Tam Gia kia là công nhân của xưởng in ấn trong thị trấn, ba mẹ cô ta thấy chân của Tần Chí Quân bị tàn tật nên nhờ người mai mối đến tận cửa nói chuyện hôn sự này không tính nữa. Nhưng cô gái này cũng tốt bụng, hôm nay đến nhà họ Tần nói rõ ràng, nói là ba mẹ cô ta làm vậy thì không thấu đáo, cô ta không chấp nhận chuyện hôn sự bị huỷ. Cho dù Tần Chí Quân bị tàn tật thì cô ta cũng muốn gả cho cậu ta.”
Người phụ nữ kia nói sinh động như thật, giọng điệu và thần thái học theo Vương Trà Hoa khi nói về cô gái nhà họ Triệu kia cũng khá giống, nhiều người nghe xong thì cười ha hả.
“Bà nói xem cô gái này có ý gì đây. Tần Chí Quân là sĩ quan trong bộ đội. Không làm nổi trong đơn vị đồn trú thì chi bằng làm nông dân, chân còn bị tàn tật.” Có người phụ nữ nói như vậy.
Cái người học theo đầu tiên bèn nháy mắt ra hiệu với bà ta: “Bà không hiểu rồi, cô gái nhỏ thích chàng đẹp trai kia. Tần Chí Quân có vẻ ngoài tuấn tú, người lại cao ráo, chỉ có chân hơi cà thọt mà thôi. Cậu ta cũng đâu phải bị liệt, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Người phụ nữ bên cạnh không biết đã nghĩ ra được chuyện gì, lấy bàn tay ướt một nửa của mình vỗ người phụ nữ kia, chỉ vào bà ta rồi cười: “Bà đúng là chuyện gì cũng dám nhảy ra nói thế này.”
Vài người lại cười rôm rả. Cố Uyển không nghe nổi nữa, bế Ngưu Ngưu đi khỏi đó.
Lần đầu tiên cô ngã vào lòng của Tần Chí Quân là ngoài ý muốn, sáng nay thì là cô cố tình làm vậy, nhưng cô dám là vì điều kiện tiên quyết là nửa năm sau cô sẽ gả cho anh.
Nếu chuyện hôn sự giữa Tần Chí Quân và cô gái nhà họ Triệu ở vịnh Tam gia không còn nữa, vậy cô cũng làm chuyện giống sáng nay thì bị coi là không biết xấu hổ rồi.
Cô gái nhà họ Triệu có trình độ học vấn cao, còn là công nhân, lại là Tần Chí Quân chọn trúng. Bây giờ người ta cũng không để ý đến chân của anh, ba mẹ không đồng ý cũng phải gả, vậy thì càng tình sâu nghĩa nặng rồi. Anh chắc sẽ rất cảm động đây.
Cố Uyển vốn chắc chắn rằng cô sẽ kết hôn với Tần Chí Quân, bây giờ không dám chắc nữa. Cô có vẻ khổ sở và luống cuống. Nếu không thể gả cho anh, cô phải làm sao đây? Cô không biết còn có cách nào khác hay không, hay là tìm người cũng mang lợi ích cho cô như Tần Chí Quân.
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói.
“Cô Cửu, trải qua bao nhiêu kiếp rồi, cô vẫn chưa hành sự giống tác phong của tộc Hồ à.”
Cố Uyển bị doạ một phen, giọng của người nói nghe giống một người đàn ông trưởng thành, nhưng bên cạnh cô chỉ có cháu trai chưa hiểu chuyện, Cố Uyển cảm thấy lạnh gáy và tê cả da đầu.
Cô run rẩy thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
Ngưu Ngưu mơ màng nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô nhà mình, đương nhiên Ngưu Ngưu còn chưa nói lưu loát thì cũng không hiểu căng thẳng là gì.
“Không cần sợ, tôi đang ở trong thức hải của cô, nếu cô muốn nói chuyện với tôi thì chỉ cần nói trong lòng là được.”
Làm sao Cố Uyển dám nói điều gì với anh ta, hoang mang chỉ muốn che lỗ tai của mình, làm sao tay bế đứa bé cũng không thoát ra được.
Chàng trai bất lực thở dài, nói: “Cô từng là con gái của tộc trưởng Xích Hồ, tôi là linh thú thú khế ước của cô, cộng sinh đời đời kiếp kiếp với cô, không thể làm hại cô được. Giới này linh khí mỏng manh, bây giờ xác thịt dưới trần của cô chưa từng được tu luyện. Cô chưa từng bước vào cánh cửa tu luyện, mỗi lần tôi thức tỉnh đều cần phải đốt cháy hồn lực của mình cho nên thời gian có hạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook