[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
-
Chương 19: Tiền tiêu vặt (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cho anh tiền tiêu mà anh còn không vui hả? Em cho Qua Qua một xu thì con bé cũng có thể hấp tấp đi mua kẹo ăn. Về sau con cái lớn rồi, Qua Qua Ngưu Ngưu xin tiền em không cho, anh có thể cho hai đứa, nhưng anh phải biết rằng không phải cái gì cũng cho, đặc biệt Qua Qua, con bé muốn ăn kẹo thì anh nửa tháng chỉ có thể cho một xu đi mua kẹo thôi.”
Sau khi Ngưu Ngưu lớn lên có tính tình y như cha mình, đều yên lặng, không giống con gái cô, khi còn bé là loa nhỏ, lớn lên chút ít thì thành pháo đốt, lại lớn lên chút nữa... Không nói không nói.
Lời này của Từ Hương Quyên đã mở ra lối tư duy mới cho Chu Trình Ninh, nhận lấy hai tệ.
“A Ninh, anh là chồng em, là ba của bọn trẻ, về sau đừng cảm thấy em tốt với anh là có ý đồ xấu, cơ thể anh không thoải mái khó chịu thì đều phải nói với em, đừng có giấu diếm em, giấu thành bệnh nặng tốn nhiều tiền thì em sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Anh biết... Quyên vẫn luôn đối với anh rất tốt.”
“Đừng quên nói chuyện đóng giường với thợ mộc Trần.”
“Sẽ không quên.”
Thấy không có chuyện gì nữa, Từ Hương Quyên đẩy cánh tay vẫn còn đang khoác lên người cô: “Em đi ngủ đây.”
Chu Trình Ninh mới phản ứng được buông Từ Hương Quyên ta: “À à, được.”
...
Tối hôm qua hai vợ chồng thổ lộ tâm tình, buổi sáng Chu Trình Ninh mang theo màn thầu cùng gà cay tối hôm qua đến trường học, cũng không giải thích với đồng nghiệp, buổi trưa ăn cơm cho bọn họ mỗi người một cái bánh bao.
“Bánh bao con thỏ là con gái của tôi lén đưa cho tôi, tôi không chia cho mọi người nữa.” Chu Trình Ninh nói xong thì cắn rơi đầu thỏ.
Buổi sáng vợ chuẩn bị bánh bao cho anh, dứt khoát chuẩn bị hẳn một bao, bên trong còn để một cây dưa leo để anh gặm, bánh bao con thỏ quả thật là do Qua Qua để ba mang đến, một con thỏ thỏ cuối cùng, cũng cho ba luôn.
Hôm nay chuẩn bị màn thầu nên không bỏ thịt nữa, tối hôm qua anh ăn không ít, hôm nay cũng không ăn nhiều nữa.
Bánh bao cũng nguội rồi, nếu như không cho thêm đường hoặc là chỉ cho thêm một chút đường, cũng nếm không ra vị ngọt của bánh bao, nguội rồi cũng chỉ có thể dùng để lấp bao tử, lần ăn này mà có thể cảm thấy bánh bao ngọt, nguội rồi cũng là mỹ vị.
Ba giáo viên nhìn thấy thầy Chu ăn thịt trong hộp, đều cảm thấy chắc chắn là ngon, dầu cay cay, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Mặc dù màu sắc của dưa leo cùng với quả ớt qua một đêm đều đã hơi trầm, sắc hương vị, mặc dù sắc chẳng ra sao cả, nhưng hương thơm đều có, nhìn thầy Chu ăn, bờ môi đều đã đỏ chói mà vẫn không ngừng đũa được, khẳng định là ăn ngon.
Mặc kệ vợ Thầy Chu thế nào, không thể không nói, gần đây thầy Chu trôi qua rất dễ chịu.
Liên tục hai bữa đều có thịt, còn có cơm trắng bánh bao ngọt, bà xã thầy Chu xem như có chút lương tâm, không còn đen thui, để xem có thể tốt được mấy ngày.
Bốn giờ chiều hôm nay Chu Trình Ninh tan làm, trên đường về nhà thì thuận tiện ghé đến nhà thợ mộc Trần hỏi chuyện cái giường nhỏ.
Trong nông thôn có rất ít người làm giường nhỏ cho bé con. Thợ mộc Trần nhìn một cái, làm thì có thể làm, giá ba mươi tệ.
Ba mươi tệ cũng là gần một tháng lương của anh, Chu Trình Ninh không dám tự quyết định, cầm bản vẽ quay về nhà hỏi vợ mình.
Từ Hương Quyên biết giờ tan tầm của Chu Trình Ninh, cả ngày hôm nay cô ở nhà mẹ đẻ đan áo len, lúc gần đến giờ thì về nhà nấu cơm.
Buổi sáng cô ôm Ngưu Ngưu còn để Qua Qua xách túi len và mớ rau về nhà mẹ đẻ.
Qua Qua nghiễm nhiên trở thành cô nhóc tay sai nhưng cô bé không thấy mình khổ vì mẹ đã nói sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn.
Giữa trưa ăn cơm ở nhà mẹ cô, tay cô cầm vá, rửa sạch sợi mì, còn xào cả tương ớt.
Trong nhà mẹ cô còn có vài con lợn, các loại gan lợn, ruột lợn. Ruột lợn thì cô không động đến, ướp gan lợn để xào gia vị, các loại rau cũng được xào chuyên biệt, bày ra dĩa riêng. Hơn nữa nhà mẹ cô có dưa chuột muối, cắt một bàn dưa chuột muối. Cuối cùng thì vớt mì ra, muốn nêm nếm như thế nào thì dựa theo khẩu vị của mình là được.
“Cho anh tiền tiêu mà anh còn không vui hả? Em cho Qua Qua một xu thì con bé cũng có thể hấp tấp đi mua kẹo ăn. Về sau con cái lớn rồi, Qua Qua Ngưu Ngưu xin tiền em không cho, anh có thể cho hai đứa, nhưng anh phải biết rằng không phải cái gì cũng cho, đặc biệt Qua Qua, con bé muốn ăn kẹo thì anh nửa tháng chỉ có thể cho một xu đi mua kẹo thôi.”
Sau khi Ngưu Ngưu lớn lên có tính tình y như cha mình, đều yên lặng, không giống con gái cô, khi còn bé là loa nhỏ, lớn lên chút ít thì thành pháo đốt, lại lớn lên chút nữa... Không nói không nói.
Lời này của Từ Hương Quyên đã mở ra lối tư duy mới cho Chu Trình Ninh, nhận lấy hai tệ.
“A Ninh, anh là chồng em, là ba của bọn trẻ, về sau đừng cảm thấy em tốt với anh là có ý đồ xấu, cơ thể anh không thoải mái khó chịu thì đều phải nói với em, đừng có giấu diếm em, giấu thành bệnh nặng tốn nhiều tiền thì em sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Anh biết... Quyên vẫn luôn đối với anh rất tốt.”
“Đừng quên nói chuyện đóng giường với thợ mộc Trần.”
“Sẽ không quên.”
Thấy không có chuyện gì nữa, Từ Hương Quyên đẩy cánh tay vẫn còn đang khoác lên người cô: “Em đi ngủ đây.”
Chu Trình Ninh mới phản ứng được buông Từ Hương Quyên ta: “À à, được.”
...
Tối hôm qua hai vợ chồng thổ lộ tâm tình, buổi sáng Chu Trình Ninh mang theo màn thầu cùng gà cay tối hôm qua đến trường học, cũng không giải thích với đồng nghiệp, buổi trưa ăn cơm cho bọn họ mỗi người một cái bánh bao.
“Bánh bao con thỏ là con gái của tôi lén đưa cho tôi, tôi không chia cho mọi người nữa.” Chu Trình Ninh nói xong thì cắn rơi đầu thỏ.
Buổi sáng vợ chuẩn bị bánh bao cho anh, dứt khoát chuẩn bị hẳn một bao, bên trong còn để một cây dưa leo để anh gặm, bánh bao con thỏ quả thật là do Qua Qua để ba mang đến, một con thỏ thỏ cuối cùng, cũng cho ba luôn.
Hôm nay chuẩn bị màn thầu nên không bỏ thịt nữa, tối hôm qua anh ăn không ít, hôm nay cũng không ăn nhiều nữa.
Bánh bao cũng nguội rồi, nếu như không cho thêm đường hoặc là chỉ cho thêm một chút đường, cũng nếm không ra vị ngọt của bánh bao, nguội rồi cũng chỉ có thể dùng để lấp bao tử, lần ăn này mà có thể cảm thấy bánh bao ngọt, nguội rồi cũng là mỹ vị.
Ba giáo viên nhìn thấy thầy Chu ăn thịt trong hộp, đều cảm thấy chắc chắn là ngon, dầu cay cay, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Mặc dù màu sắc của dưa leo cùng với quả ớt qua một đêm đều đã hơi trầm, sắc hương vị, mặc dù sắc chẳng ra sao cả, nhưng hương thơm đều có, nhìn thầy Chu ăn, bờ môi đều đã đỏ chói mà vẫn không ngừng đũa được, khẳng định là ăn ngon.
Mặc kệ vợ Thầy Chu thế nào, không thể không nói, gần đây thầy Chu trôi qua rất dễ chịu.
Liên tục hai bữa đều có thịt, còn có cơm trắng bánh bao ngọt, bà xã thầy Chu xem như có chút lương tâm, không còn đen thui, để xem có thể tốt được mấy ngày.
Bốn giờ chiều hôm nay Chu Trình Ninh tan làm, trên đường về nhà thì thuận tiện ghé đến nhà thợ mộc Trần hỏi chuyện cái giường nhỏ.
Trong nông thôn có rất ít người làm giường nhỏ cho bé con. Thợ mộc Trần nhìn một cái, làm thì có thể làm, giá ba mươi tệ.
Ba mươi tệ cũng là gần một tháng lương của anh, Chu Trình Ninh không dám tự quyết định, cầm bản vẽ quay về nhà hỏi vợ mình.
Từ Hương Quyên biết giờ tan tầm của Chu Trình Ninh, cả ngày hôm nay cô ở nhà mẹ đẻ đan áo len, lúc gần đến giờ thì về nhà nấu cơm.
Buổi sáng cô ôm Ngưu Ngưu còn để Qua Qua xách túi len và mớ rau về nhà mẹ đẻ.
Qua Qua nghiễm nhiên trở thành cô nhóc tay sai nhưng cô bé không thấy mình khổ vì mẹ đã nói sẽ làm đồ ngon cho cô bé ăn.
Giữa trưa ăn cơm ở nhà mẹ cô, tay cô cầm vá, rửa sạch sợi mì, còn xào cả tương ớt.
Trong nhà mẹ cô còn có vài con lợn, các loại gan lợn, ruột lợn. Ruột lợn thì cô không động đến, ướp gan lợn để xào gia vị, các loại rau cũng được xào chuyên biệt, bày ra dĩa riêng. Hơn nữa nhà mẹ cô có dưa chuột muối, cắt một bàn dưa chuột muối. Cuối cùng thì vớt mì ra, muốn nêm nếm như thế nào thì dựa theo khẩu vị của mình là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook