"Đúng đúng đúng, em Uyển vẫn luôn lén lút yêu đương với tôi, hồi đi học bàn ghế và cặp sách đều là tôi xách giúp em ấy.
" Hứa Cường cũng gật đầu phụ họa theo.
Hoắc Kiêu Hàn nhìn hai người mặc quần áo chỉnh tề, trên đầu xe đạp còn treo mấy món quà dùng giấy đỏ gói lại, quả thật phù hợp lễ tiết cầu hôn ở nông thôn.
Lạnh lùng mà nhếch lên khóe môi mỏng.
Người phụ nữ kia còn giả dối hơn so với anh tưởng tượng, thực dụng, chê nghèo yêu giàu.
Vừa rồi khi anh đến trường học Tô Uyển giúp cô làm giấy chứng nhận chuyển trường, lấy được bảng điểm của cô, mấy môn học đều là một chữ số, cho dù không chuyển trường cũng sẽ bị trường học khuyên nghỉ.
Đủ để chứng minh Tô Uyển câu nói hôm qua cô nói với mẹ Tô, anh không nghe lầm, chính là dùng danh nghĩa đi Bắc Bình thi đại học cấp ba, không chỉ muốn trèo cao mà còn muốn tìm đối tượng tốt.
Ngay cả khi anh rời đi, chủ nhiệm lớp của cô cũng nói cô không phải đến thị trấn học cấp ba, mà là tìm đối tượng ở thị trấn.
"Còn có chuyện gì sao?" Hoắc Kiêu Hàn đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng không có thời gian nói chuyện với bọn họ, lãnh đạm mở miệng.
"Con bé Uyển vẫn luôn không cho con trai tôi nói chúng nó yêu đương, chính là đang cưỡi lừa tìm ngựa, đồng chí, cậu ngàn vạn lần đừng để bị con bé Uyển lừa gạt.
" Mẹ Hứa Cường sửng sốt một chút, thấy Hoắc Kiêu Hàn vậy mà không tiếp lời, lại tận tình khuyên bảo bổ sung một câu, liền kéo con trai rời đi.
Mẹ Tô đứng ở cửa nhà, cách ruộng lúa mạch liền nhìn thấy xe Jeep dừng ở cửa thôn, vội vàng gọi hai đứa con gái thu dọn hành lý, liền chạy về phía cửa thôn.
Vừa vặn đụng phải Hoắc Kiêu Hàn đang đi về phía nhà họ Tô.
Tô Uyển mặc áo sơ mi hoa nhí ngắn tay, tết hai bím tóc dài mềm mại, trên trán có mấy sợi tóc rối tung, đeo gùi bằng tre trúc đặc trưng của địa phương.
Đứng dưới ánh mặt trời chói mắt tháng sáu, thướt tha, làn da giống như trứng gà lột vỏ, trắng nõn phát sáng, trên một khuôn mặt hình quả trứng ngỗng tinh xảo là đôi mắt trong suốt, mũi thẳng tắp xinh đẹp, môi đỏ tươi non đầy đặn, phảng phất hút đủ nước hoa, có thể tứa ra nước bất cứ lúc nào.
Cả người mềm mại thanh thuần không nói nên lời, lại như hoa xuân kiều diễm mê người, khiến người ta hoàn toàn không dời mắt được.
Mà Tô Hiểu Tuệ thì được anh trai cõng ở trên lưng, cũng chải hai bím tóc, trên đuôi tóc buộc một đóa hoa dành dành vừa hái xuống, mặc áo sơ mi ngắn tay màu hồng nhạt mới tinh mà mẹ Tô cố ý mua cho cô ấy xem mắt.
Dáng dấp cũng đẹp mắt, chỉ là làn da hơi đen một chút, gầy một chút, so với Tô Uyển bên cạnh liền có vẻ ngũ quan không có gì đặc sắc.
"Chào anh Hoắc.
" Tô Hiểu Tuệ xấu hổ kêu một tiếng.
Trong thư anh Hoắc chính là bảo cô ấy gọi anh như vậy.
Sau khi Hoắc Kiêu Hàn và mẹ Tô anh cả Tô lên tiếng chào hỏi nhau xong, ánh mắt anh trực tiếp lướt qua Tô Uyển rơi vào trên người Tô Hiểu Tuệ, khóe môi mím chặt buông lỏng: "Em gái Hiểu Tuệ, chào em.
"
Sau đó liền tiếp nhận cái gùi trên lưng mẹ Tô.
"Chào đồng chí Hoắc.
" Tô Uyển lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, thoải mái chào hỏi anh.
Hoắc Kiêu Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, đưa thư giới thiệu của cô cho cô.
"Anh Hoắc, vậy thư giới thiệu của em đâu?" Tô Hiểu Tuệ có chút nghi hoặc hỏi.
"Ở chỗ anh, anh cất cho em trước.
" Giọng Hoắc Kiêu Hàn trầm thấp mà bình thản, mơ hồ lộ ra một cỗ uy thế cường giả che chở kẻ yếu.
Tô Uyển nhìn ra được Hoắc Kiêu Hàn đối với cô đề phòng và bài xích, giống như sợ cô sẽ đem thư giới thiệu của Tô Hiểu Tuệ xé toang vậy.
Nhưng lấy thái độ của nguyên thân, quả thật cũng có thể làm ra loại chuyện này.
"Được, cảm ơn anh Hoắc.
" Tô Hiểu Tuệ xấu hổ cụp mắt, trong lòng tràn đầy sung sướng.
Anh Hoắc hẳn là cũng coi trọng mình rồi nhỉ?
Cô ấy cũng nhìn ra anh Hoắc đang bảo vệ mình, làm chỗ dựa cho mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi đắc ý nhìn về phía Tô Uyển rơi ở phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook