Hiện tại cô chỉ muốn nằm yên, lợi dụng cơ hội tốt như vậy, vất vả mấy năm thi vào học viện cao đẳng, rồi được phân công đến một đơn vị công tác tốt.
Đến lúc đó, cô đã có hộ khẩu Bắc Bình, còn có thể được phân phòng ở.
Trong thời gian này, cô còn có thể tích góp tiền, mua thêm mấy căn nhà.
Đợi đến khi giá nhà ở đời sau tăng mạnh, cô vừa cầm tiền lương hưu kếch xù, thu không ít tiền thuê nhà, du lịch thế giới, quả thực quá sảng khoái.
Còn cả đời cũng không cần kết hôn, sinh con dưỡng cái, bệnh chết đều có đơn vị lo.
Hoắc Kiêu Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không cảm thấy đây là ý nghĩ chân thật của cô.
Khi cô muốn xem mắt hẹn hò lại với anh lần nữa, anh đã cảm thấy cô vô cùng dối trá, thực dụng.
Sau đó cô làm ra hành vi độc ác với em gái ruột của mình, cùng với những lời đồn ác liệt về cô từ trong miệng dân làng, giờ đây anh chỉ còn lại sự chán ghét.
"Nếu như cô thật sự muốn đi Bắc Bình học cấp ba, tôi sẽ giúp cô chuyển trường, nhưng! " Ánh mắt Hoắc Kiêu Hàn rất lạnh, tràn ngập cảnh cáo: "Tôi hy vọng cô không nên có tâm tư khác.
"
"Đồng chí Hoắc, cậu nói gì vậy, vốn dĩ hai đứa sẽ kết hôn, ít gì cậu cũng là một sĩ quan, không thể không chịu trách nhiệm như vậy! " Mẹ Tô có chút tức giận nói.
"Mẹ, đồng chí Hoắc là sĩ quan, con làm chân em gái bị thương, loại tình huống này không qua được thẩm vấn chính trị, dù là đồng chí Hoắc nguyện ý cưới con cũng vô dụng.
" Tô Uyển kéo mẹ Tô lại, không để cho bà nói tiếp.
Cô biết tính tình của mẹ Tô, ở trong mắt bà con gái đọc sách không có tác dụng gì, lập gia đình mới là quan trọng nhất.
Nếu như Hoắc Kiêu Hàn không cưới, mẹ Tô nhất định sẽ huyên náo đến nhà họ Hoắc mức gà chó không yên.
Nhưng cô cũng rất kỳ quái, loại cố ý đả thương người này, lúc ấy nguyên thân làm sao qua được thẩm vấn chính trị.
Mẹ Tô rõ ràng hơi sửng sốt, ngay cả Hoắc Kiêu Hàn cũng có chút bất ngờ nhìn về phía Tô Uyển, quả thật loại tình huống này là không thể báo cáo kết hôn, trừ phi anh chuyển nghề hoặc là xuất ngũ mới có thể kết hôn.
"Tôi muốn đến Bắc Bình học cấp ba, rời xa thôn Tiền Đường, như vậy sẽ không có ai biết chuyện này.
Chờ sau khi tôi cố gắng thi lên đại học, có thể phân công công việc ở địa phương.
" Nói đến phần sau, Tô Uyển cố ý đè thấp giọng, chính là không muốn mẹ Tô lại nháo tiếp, lừa bà ấy nói: "Đến lúc đó tôi có thể tìm đối tượng tốt ở Bắc Bình.
"
Lời nói phía trước mẹ Tô không nghe lọt, nhưng câu nói phía sau mẹ Tô nghe được rất thật, chỉ có đứa con gái này của bà, lớn lên giống như Thiên Tiên, khẳng định có thể tìm được một đối tượng kết hôn còn tốt hơn điều kiện của Hoắc Kiêu Hàn.
Vì thế mẹ Tô liên tục gật đầu, kéo cha Tô đồng ý.
Nhưng mà nhĩ lực của Hoắc Kiêu Hàn thập phần nhạy bén, loáng thoáng nghe rõ câu nói kia của Tô Uyển, trong đôi mắt đen tràn đầy trào phúng, quả nhiên cuối cùng vẫn là hướng về phía cành cao mà trèo.
Loại tư tưởng này không thuần khiết, phụ nữ tác phong bất chính mang đến Bắc Bình học, khẳng định sẽ gây tai họa cho học sinh căn chính miêu hồng[1], rất có tiền đồ khác.
[1] căn chính miêu hồng ý chỉ chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
"Vậy chú, dì, bây giờ con sẽ về bộ đội gọi điện thoại cho cha con, viết thư giới thiệu, chờ ngày mai sau khi hoàn thành, con sẽ đến đón bọn họ đến Bắc Bình.
" Nói xong Hoắc Kiêu Hàn liền muốn rời đi.
Nhưng bây giờ chính là giờ cơm, Hoắc Kiêu Hàn lại là khách, làm sao có thể để Hoắc Kiêu Hàn đi, cứng rắn giữ anh lại ăn một bữa cơm tối.
Trên bàn cơm, mẹ Tô vẫn nhốt Tô Hiểu Tuệ ở phòng bếp, không cho cô ấy đi ra, đương nhiên Tô Uyển cũng không cho.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook