[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như Mật
Chương 8: Bức ảnh tốt nghiệp ở trong ví. (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Rất nhanh đã có người chú ý đến Cố Thanh Khê, hiển nhiên họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí có người còn giơ máy ảnh muốn chụp ảnh Cố Thanh Khê.

Tiêu Thắng Thiên nhìn thư ký đang đứng bên cạnh mình một cái, vị thư ký đó bèn đi qua, cướp lấy tất cả mấy ảnh.

Cố Thanh Khê nhìn mà cảm thấy hết sức hoảng sợ, Tiêu Thắng Thiên lại kéo tay cô, trực tiếp dắt cô lên xe.

Chiếc xe này là một chiếc siêu xe hạng nhất, nội thất bên trong khiến Cố Thanh Khê nhìn mà hoa cả mắt, không phải là cô chưa từng đi ô tô của người khác, nhưng mà cô cũng không biết rằng thì ra trong xe cũng có thể được trang bị đầy đủ như vậy.

“Dọa đến cô sao?” Tiêu Thắng Thiên nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi.

“Không có gì…” Cố Thanh Khê nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không có việc gì, tôi chỉ ngạc nhiên một chút thôi, cảnh tượng như thế này, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy bao giờ.”

Trước giờ cô chỉ là người chen chúc trong đám người để xem náo nhiệt, xưa giờ chưa từng nghĩ đến mình sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.

“Vậy là tốt rồi.” Tay của anh nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Cố Thanh Khê đột nhiên cảm giác được lực đạo ở trên tay, lúc này mới phát hiện, nãy giờ anh đang nắm tay cô.

Cô lập tức cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng rút tay về.

Lúc rút tay về bị một vài lực cản, nhưng cuối cùng cũng rút lại được.



“Tôi thật sự không có việc gì đâu.” Cô thấp giọng nói: “… Dường như tôi lại tìm thêm phiền phức cho anh rồi.”

“Tôi không cảm thấy phiền phức.” Anh nói với vẻ cứng rắn, trong giọng nói còn chứa một chút sự không vui.

Cố Thanh Khê nghe giọng nói của anh, nhớ tới trước kia.

Thật ra tuổi của người này không còn nhỏ, lại là đồng hương, lúc chân của cô không vững, bị hoảng sợ, anh đã đỡ cô, việc nắm tay của mình, có lẽ vốn dĩ chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bản thân cô lại phản ứng thái quá.

Cô bắt đầu cảm thấy động tác của mình quá lạnh lùng và xa cách, có lẽ sẽ khiến anh hiểu lầm.

Miệng mấp máy vài lần, muốn nói với anh gì đó, nhưng khi cô nhìn qua anh, lại thấy anh đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ bản là không có ý muốn nói chuyện với cô.

Cô nhìn thấy cảnh này, cũng cúi đầu không nói gì nữa.

******

Một đường không nói gì, sau khi xuống xe, trước mặt là một căn biệt thự vô cùng xa hoa rộng lớn, đằng sau có một đống người vây quanh.

Dưới sự phân phó của Tiêu Thắng Thiên, cô được an bài ở một căn phòng trên tầng ba, vô cùng lớn.

Anh hỏi cô có thích không, cô vội vàng nói thích.

Một căn phòng ngủ như vậy, so với căn nhà gồm phòng ngủ phòng bếp nhà vệ sinh còn lớn hơn, làm sao cô có thể không thích được?



Nhưng mà cô cũng biết, đây không phải là thế giới thuộc về mình.

Cô cảm giác được, những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc và tìm tòi.

Anh đối với cô vô cùng tốt, cô cùng quan tâm và săn sóc, nhưng thật ra cô không là ai cả, thậm chí việc việc anh quan tâm chăm sóc cô một cách quá thỏa đáng, khó tránh khỏi khiến người khác phải nghĩ nhiều.

“Nếu như cô cần gì, cứ nói.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Ngày mai, tôi sẽ dẫn cô đến trường học, đến lúc đó sẽ cho cô một công đạo.”

“Hả?” Cố Thanh Khê hơi kinh ngạc: “Anh đã tra được rồi sao? Người đó là ai?”

“Đến lúc đó cô sẽ biết, bây giờ tôi cần thêm một ít chứng cứ nữa.” Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Được” Cố Thanh Khê cảm thấy có chút thất vọng, nhưng mà Tiêu Thắng Thiên đang đứng trước mặt cô quá uy nghiêm, cho nên cô cũng không thể hỏi tiếp được, chỉ hỏi một cách thăm dò: “Tôi có thể hỏi một câu hay không, người này, có phải là bạn học của tôi không?”

“Đúng vậy.” Tiêu Thắng Thiên nói với giọng bình tĩnh: “Cô không cần phải cảm thấy quá lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt, đến lúc đó cô chỉ cần xuất hiện là được, tất cả công đạo mà cô xứng đáng nhận được, tôi đều sẽ cho cô.”

“Được.” Cố Thanh Khê nhìn Tiêu Thắng Thiên, trong mắt nổi lên ánh sáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương