[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như Mật
-
Chương 6: Anh đã yêu cô hơn hai mươi năm. (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Khoảng chừng hai giờ nữa chúng ta sẽ đến thủ đô.” Tiêu Thắng Thiên lại nói cho cô.
“Được được.” Cố Thanh Khê cảm thấy Tiêu Thắng Thiên thật sự quá tốt, là một người có tình có nghĩa.
Thậm chí cô còn nhớ rằng, trước đây khi đến huyện mua đồ, cô cũng có thể ngẫu nhiên nghe được ai đó khen anh, hình như là bởi vì anh đã đầu tư cho huyện một số tiền rất lớn để xây dựng kinh tế, mọi người khen anh có giàu cũng không quên quê hương.
“Suy nghĩ gì thế, đến mất thất thần?” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên cười hỏi cô một câu.
Cố Thanh Khê ngẩng đầu nhìn qua.
Thật ra anh lớn lên trông vừa uy nghiêm vừa cẩn trọng, nhưng lúc anh cười, ánh mắt lại ôn hòa và sâu thẳm, điều này khiến cho anh trở nên rất gần gũi, thậm chí còn khiến cô xuất hiện một loại ảo giác, đó là ở giữa bọn họ không có bất kỳ khoảng cách nào cả.
Nhưng mà hiển nhiên Cố Thanh Khê biết rằng điều đó không đúng.
Tiêu Thắng Thiên và mình thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cuộc sống của anh thông qua truyền thông và báo chí, đối với anh người hầu hạ và máy bay trực thăng đều là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với mình lại là một thế giới khác, xa vời đến nỗi giống như đang ở trong một gia đình giàu có nào đó trong phim truyền hình.
Cố Thanh Khê nhìn Tiêu Thắng Thiên một cái, cô chợt nhớ đến dáng vẻ của anh vào thời niên thiếu, lúc ấy anh không hề giống bây giờ
Lúc ấy anh làm càn cuồng vọng, không coi ai ra gì, cô nghe nói thậm chí anh còn to gan lớn mật mà đi khiêu chiến với bí thư chi bộ.
Nghĩ như vậy, cô bèn nhớ lại dáng vẻ lúc trẻ của anh.
Anh của mười bảy mười tám tuổi, khi cười rộ lên để lộ đôi con ngươi đen bóng, bên khóe miệng đều mang theo một tia trào phúng, là dáng vẻ của một thiếu niên hận đời.
“Cô…” Tiêu Thắng Thiên đương nhiên ý thức được cô đang nhìn mình, hơn nữa còn nhìn đến mức thất thần.
“Không có gì.” Cố Thanh Khê nhanh chóng dời tầm mắt.
Cảm nhận được Tiêu Thắng Thiên vẫn còn đang nhìn mình, cô càng cảm thấy ngượng ngùng, cô biết rằng hồi này khi mình đang đắm chìm trong hồi ức đã có chút thất thố.
“Tôi chỉ đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia.” Vì để giảm bớt sự xấu hổ, cô phải lung tung tìm một đề tài.
“Trước kia?” Anh vẫn nhìn cô như vậy.
“Ừm…” Cố Thanh Khê cắn môi, buông tiếng thở dài: “Tôi cảm thấy anh không hề giống như trước kia, cảm giác như là một người hoàn toàn khác vậy.”
“Vậy sao?” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên thấp giọng cười, giọng cười mang theo chút cảm thán: “Con người ai cũng sẽ thay đổi. Thế giới luôn thay đổi, làm sao con người có thể không thay đổi được?”
“Anh nói đúng.” Cố Thanh Khê nhớ tới mấy năm nay, trong giọng nói cũng mang theo vài phần cảm thán: “Đúng vậy, thế giới thay đổi, xã hội thay đổi, tất cả chúng ta đều thay đổi, ngay cả tôi cũng thay đổi rất nhiều.”
“Không.” Tiêu Thắng Thiên nhìn chằm chằm cô: “Cô không thay đổi, một chút cũng không thay đổi.”
Cô vẫn là Cố Thanh Khê của năm đó, Cố Thanh Khê luôn đi trên con đường nhỏ vào buổi sáng.
Cố Thanh Khê nghe lời này, cười, nhưng mà nụ cười biết mất rất nhanh, cô giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt của mình: “Tôi đương nhiên phải thay đổi chứ, tôi đã trở nên già rồi.”
Sắp sửa là một người phụ nữ bốn mươi tuổi, cuộc sống của cô chính là như vậy, tầm thường, tuổi thì lớn, chồng qua đời từ sớm, không có nổi một đứa con, có một chút tiền tiết kiệm, nhưng tất cả đều đã đổ đổ bể, chẳng còn lại thứ gì.
Cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Cuộc đời của tôi thất bại như vậy đấy, cực khổ đến cuối cùng, vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.”
Tiêu Thắng Thiên trầm mặc mà nhìn cô: “Nếu cô nói như vậy, còn tôi thì sao? Tôi được tính là gì?”
Cố Thanh Khê nghe được lời này, chỉ cảm thấy được trong giọng nói khàn khàn mang theo niềm cô đơn vô hạn, điều này hoàn toàn không hề phù hợp với thân phận và địa vị của anh.
Ngẩng đầu nhìn qua, bên trong khoang máy bay, ánh sáng vô cùng yếu ớt, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của sắc bén cùng với độ cong mạnh mẽ và đẹp đẽ của cằm anh.
“Khoảng chừng hai giờ nữa chúng ta sẽ đến thủ đô.” Tiêu Thắng Thiên lại nói cho cô.
“Được được.” Cố Thanh Khê cảm thấy Tiêu Thắng Thiên thật sự quá tốt, là một người có tình có nghĩa.
Thậm chí cô còn nhớ rằng, trước đây khi đến huyện mua đồ, cô cũng có thể ngẫu nhiên nghe được ai đó khen anh, hình như là bởi vì anh đã đầu tư cho huyện một số tiền rất lớn để xây dựng kinh tế, mọi người khen anh có giàu cũng không quên quê hương.
“Suy nghĩ gì thế, đến mất thất thần?” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên cười hỏi cô một câu.
Cố Thanh Khê ngẩng đầu nhìn qua.
Thật ra anh lớn lên trông vừa uy nghiêm vừa cẩn trọng, nhưng lúc anh cười, ánh mắt lại ôn hòa và sâu thẳm, điều này khiến cho anh trở nên rất gần gũi, thậm chí còn khiến cô xuất hiện một loại ảo giác, đó là ở giữa bọn họ không có bất kỳ khoảng cách nào cả.
Nhưng mà hiển nhiên Cố Thanh Khê biết rằng điều đó không đúng.
Tiêu Thắng Thiên và mình thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cuộc sống của anh thông qua truyền thông và báo chí, đối với anh người hầu hạ và máy bay trực thăng đều là chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với mình lại là một thế giới khác, xa vời đến nỗi giống như đang ở trong một gia đình giàu có nào đó trong phim truyền hình.
Cố Thanh Khê nhìn Tiêu Thắng Thiên một cái, cô chợt nhớ đến dáng vẻ của anh vào thời niên thiếu, lúc ấy anh không hề giống bây giờ
Lúc ấy anh làm càn cuồng vọng, không coi ai ra gì, cô nghe nói thậm chí anh còn to gan lớn mật mà đi khiêu chiến với bí thư chi bộ.
Nghĩ như vậy, cô bèn nhớ lại dáng vẻ lúc trẻ của anh.
Anh của mười bảy mười tám tuổi, khi cười rộ lên để lộ đôi con ngươi đen bóng, bên khóe miệng đều mang theo một tia trào phúng, là dáng vẻ của một thiếu niên hận đời.
“Cô…” Tiêu Thắng Thiên đương nhiên ý thức được cô đang nhìn mình, hơn nữa còn nhìn đến mức thất thần.
“Không có gì.” Cố Thanh Khê nhanh chóng dời tầm mắt.
Cảm nhận được Tiêu Thắng Thiên vẫn còn đang nhìn mình, cô càng cảm thấy ngượng ngùng, cô biết rằng hồi này khi mình đang đắm chìm trong hồi ức đã có chút thất thố.
“Tôi chỉ đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia.” Vì để giảm bớt sự xấu hổ, cô phải lung tung tìm một đề tài.
“Trước kia?” Anh vẫn nhìn cô như vậy.
“Ừm…” Cố Thanh Khê cắn môi, buông tiếng thở dài: “Tôi cảm thấy anh không hề giống như trước kia, cảm giác như là một người hoàn toàn khác vậy.”
“Vậy sao?” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên thấp giọng cười, giọng cười mang theo chút cảm thán: “Con người ai cũng sẽ thay đổi. Thế giới luôn thay đổi, làm sao con người có thể không thay đổi được?”
“Anh nói đúng.” Cố Thanh Khê nhớ tới mấy năm nay, trong giọng nói cũng mang theo vài phần cảm thán: “Đúng vậy, thế giới thay đổi, xã hội thay đổi, tất cả chúng ta đều thay đổi, ngay cả tôi cũng thay đổi rất nhiều.”
“Không.” Tiêu Thắng Thiên nhìn chằm chằm cô: “Cô không thay đổi, một chút cũng không thay đổi.”
Cô vẫn là Cố Thanh Khê của năm đó, Cố Thanh Khê luôn đi trên con đường nhỏ vào buổi sáng.
Cố Thanh Khê nghe lời này, cười, nhưng mà nụ cười biết mất rất nhanh, cô giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt của mình: “Tôi đương nhiên phải thay đổi chứ, tôi đã trở nên già rồi.”
Sắp sửa là một người phụ nữ bốn mươi tuổi, cuộc sống của cô chính là như vậy, tầm thường, tuổi thì lớn, chồng qua đời từ sớm, không có nổi một đứa con, có một chút tiền tiết kiệm, nhưng tất cả đều đã đổ đổ bể, chẳng còn lại thứ gì.
Cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Cuộc đời của tôi thất bại như vậy đấy, cực khổ đến cuối cùng, vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.”
Tiêu Thắng Thiên trầm mặc mà nhìn cô: “Nếu cô nói như vậy, còn tôi thì sao? Tôi được tính là gì?”
Cố Thanh Khê nghe được lời này, chỉ cảm thấy được trong giọng nói khàn khàn mang theo niềm cô đơn vô hạn, điều này hoàn toàn không hề phù hợp với thân phận và địa vị của anh.
Ngẩng đầu nhìn qua, bên trong khoang máy bay, ánh sáng vô cùng yếu ớt, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của sắc bén cùng với độ cong mạnh mẽ và đẹp đẽ của cằm anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook