[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như Mật
-
Chương 50: Lục soát ký túc xá (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù trong lòng cô muốn tranh luận với Phó hiệu trưởng Trần một phen, nhưng nghĩ đến bản thân đời này trùng sinh lại là vì cái gì, vì kỳ thi đại học của bản thân mình, vì hy vọng của ba mẹ và người nhà. Mà không phải ở đây tranh luận vì cơn giận không đâu, ngay sau đó cô miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống.
Dù sao đi nữa cô cũng không thèm để ý những điều đó.
Vì vậy khi nhìn thấy đám người kia xông vào ký túc xá, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, thậm chí có một người đàn ông còn trèo lên giường ở tầng trên, hăng hái lật ga trải giường và những thứ có ở trên đó lên.
Cố Hồng Anh bất lực nhìn cái quần đỏ mới giặt xong chưa kịp cất vào tủ bị lật tung ra khỏi chăn bông, tức đến run người, nước mắt rơi lả chã.
Nhưng mà tính tình cô ta luôn rất tốt, nên cũng không dám nói gì, chỉ đứng đó khóc.
Sắc mặt của Hồ Thúy Hoa thì trắng bệch, đứng nhìn không nhúc nhích.
Lúc này, một người đàn ông từ giường tầng trên nhảy xuống, trên tay cầm hai quyển sách. Một quyển là “Truyện Anh Hùng Xạ Điêu” của Bành Xuân Yến, còn quyển khác là “Wuthering Heights ( Đồi gió hú)” của Cố Thanh Khê.
Cố Thanh Khê nhìn cuốn sách tiếng Anh, liền hiểu bản thân sợ sẽ gặp phiền phức.
Qua vài năm nữa sách Tiếng Anh cũng không còn là vấn đề nữa, nhưng bây giờ nó quá hiếm thấy. Quá hiếm thấy thì dễ thu hút sự chú ý của người khác, đương nhiên cô càng sợ làm liên lụy đến Tiêu Thắng Thiên.
Anh ấy chính là một con rồng bị mắc kẹt trong bãi cạn, chỉ chờ gió mây cuồn cuộn nổi lên chin tầng mây mà thôi. Cô không muốn vì chuyện này của mình mà làm liên lụy đến anh, gây ra những phiền toái không cần thiết cho anh ấy.
Chỉ bằng giao tình năm xưa giữa cô và anh, sau này anh ấy giúp mình đã đủ rồi. Trùng sinh lại đời này, nếu như không cần thiết, cô hy vọng bản thân sẽ tự đi con đường này, tự mình cứu lấy ván cờ này mà không phải lệ thuộc vào người khác, càng không muốn gây tai họa cho người khác.
Người đàn ông lục soát được cuốn sách này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, trên cằm có để chút ria mép, mắt híp lại, vô cùng phấn chấn cầm hai quyển sách trong tay, hả hê nói: “Hiệu trưởng, người xem, đây là sách gì?”
Phó hiệu trưởng Trần nhìn cuốn sách ở trong tay một lúc lâu, sau đó nhìn chằm chằm Cố Thanh Khê nói: “Đây là của ai? ở đâu ra? Chúng ta là nữ sinh cấp ba lại đọc trộm cái này trong ký túc xá sao?”
Nói xong còn cố ý mở sách “Wuthering Heights (Đồi gió hú)” ra, trong miệng phát ra âm thanh “Chậc, chậc, chậc”: “Đây là thứ đồ chơi gì? Có phải là đồ của nước tư bản trôi giạt vào đây không?”
Bành Xuân Yên vội vàng nói: “Sách Xạ Điêu là của em, em mượn ở thư viện đó!”
Cố Thanh Khê cũng nói: “”Phó hiệu trưởng Trần, tên tiếng Trung của cuốn sách Tiếng Anh kia là “Đồi gió hú”, là một cuốn sách nổi tiếng của nước Anh. Thành tích tiếng Anh của em luôn không tốt, vừa vặn người thân của em có một cuổn sách như vậy nên mượn để đọc. Em muốn thoát khỏi sự ngu ngốc, tiếp thu tinh hoa, tiếp thu tinh hoa và học hỏi thêm kiến thức văn hóa, nâng cao thành tích tiếng Anh của em.”
Phó hiệu trưởng Trần cau mày nhìn cô một cái, sau đó lại híp mắt lật sách nhìn, giống như muốn tìm ra dấu vết trong đó.
Người đàn ông mắt hí bên cạnh muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Cái gì mà nổi tiếng nước Anh, không phải có một người phụ nữ được in trên này sao, nơi này còn có một người đàn ông, nhất định đây không phải là thứ đồ chơi đúng đắn gì đâu!”
Cố Thanh Khê cười khẩy, biết không chỉ người mắt hí, mà ngay cả Phó hiệu trưởng Trần ở trước mắt sợ là cũng không biết tiếng Anh, nên cô cố ý nói: “Đây là sách tiếng Anh rất nổi tiếng ở nước ngoài, em nghe nói đầu cuổn tạp chí “Thế Giới văn học” có sử dụng một đoạn ngắn của Gió hú cho giáo dục trung học, nếu như thầy Phó hiệu trưởng không tin, thì có thể đi kiểm chứng. Cái này đúng là do nước Tư bản Chủ nghĩa đưa vào ạ, nhưng lúc trước em học tiếng Nga, còn bây giờ học tiếng Anh, tiếng Anh vốn chính là ngôn ngữ của các nước Tư bản chủ nghĩa. Nhưng nước chúng ta vẫn cho phép chúng ta học, ý tứ ở trong này không phải là nói chúng ta cần phải học tập các nước Tư bản chủ nghĩa, tiếp thu kiến thức tiên tiến của bọn họ sao?”
Những lời mà Cố Thanh Khê nói có lý lẽ có căn cứ, rất hợp tình hợp lý, nói có sách mách có chứng. Thậm chí đem cả “Thế Giới văn học” và đất nước chuyển từ học tiếng Nga sang thành học tiếng Anh. Nhưng lại khiến thầy Phó hiệu trưởng nói không nên lời.
Cố Hồng Anh và mấy người ở phòng ký túc xá bên cạnh đều ngây người ra khi nghe được tin tức này, bọn họ không ngờ lúc này mà Cố Thanh Khê còn nói ra nhưng lý luận không thực tế như vậy. Cái người mắt hí kia nhìm chằm chằm vào Cố Thanh Khê, bĩu môi khinh thường.
Mặc dù trong lòng cô muốn tranh luận với Phó hiệu trưởng Trần một phen, nhưng nghĩ đến bản thân đời này trùng sinh lại là vì cái gì, vì kỳ thi đại học của bản thân mình, vì hy vọng của ba mẹ và người nhà. Mà không phải ở đây tranh luận vì cơn giận không đâu, ngay sau đó cô miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống.
Dù sao đi nữa cô cũng không thèm để ý những điều đó.
Vì vậy khi nhìn thấy đám người kia xông vào ký túc xá, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, thậm chí có một người đàn ông còn trèo lên giường ở tầng trên, hăng hái lật ga trải giường và những thứ có ở trên đó lên.
Cố Hồng Anh bất lực nhìn cái quần đỏ mới giặt xong chưa kịp cất vào tủ bị lật tung ra khỏi chăn bông, tức đến run người, nước mắt rơi lả chã.
Nhưng mà tính tình cô ta luôn rất tốt, nên cũng không dám nói gì, chỉ đứng đó khóc.
Sắc mặt của Hồ Thúy Hoa thì trắng bệch, đứng nhìn không nhúc nhích.
Lúc này, một người đàn ông từ giường tầng trên nhảy xuống, trên tay cầm hai quyển sách. Một quyển là “Truyện Anh Hùng Xạ Điêu” của Bành Xuân Yến, còn quyển khác là “Wuthering Heights ( Đồi gió hú)” của Cố Thanh Khê.
Cố Thanh Khê nhìn cuốn sách tiếng Anh, liền hiểu bản thân sợ sẽ gặp phiền phức.
Qua vài năm nữa sách Tiếng Anh cũng không còn là vấn đề nữa, nhưng bây giờ nó quá hiếm thấy. Quá hiếm thấy thì dễ thu hút sự chú ý của người khác, đương nhiên cô càng sợ làm liên lụy đến Tiêu Thắng Thiên.
Anh ấy chính là một con rồng bị mắc kẹt trong bãi cạn, chỉ chờ gió mây cuồn cuộn nổi lên chin tầng mây mà thôi. Cô không muốn vì chuyện này của mình mà làm liên lụy đến anh, gây ra những phiền toái không cần thiết cho anh ấy.
Chỉ bằng giao tình năm xưa giữa cô và anh, sau này anh ấy giúp mình đã đủ rồi. Trùng sinh lại đời này, nếu như không cần thiết, cô hy vọng bản thân sẽ tự đi con đường này, tự mình cứu lấy ván cờ này mà không phải lệ thuộc vào người khác, càng không muốn gây tai họa cho người khác.
Người đàn ông lục soát được cuốn sách này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, trên cằm có để chút ria mép, mắt híp lại, vô cùng phấn chấn cầm hai quyển sách trong tay, hả hê nói: “Hiệu trưởng, người xem, đây là sách gì?”
Phó hiệu trưởng Trần nhìn cuốn sách ở trong tay một lúc lâu, sau đó nhìn chằm chằm Cố Thanh Khê nói: “Đây là của ai? ở đâu ra? Chúng ta là nữ sinh cấp ba lại đọc trộm cái này trong ký túc xá sao?”
Nói xong còn cố ý mở sách “Wuthering Heights (Đồi gió hú)” ra, trong miệng phát ra âm thanh “Chậc, chậc, chậc”: “Đây là thứ đồ chơi gì? Có phải là đồ của nước tư bản trôi giạt vào đây không?”
Bành Xuân Yên vội vàng nói: “Sách Xạ Điêu là của em, em mượn ở thư viện đó!”
Cố Thanh Khê cũng nói: “”Phó hiệu trưởng Trần, tên tiếng Trung của cuốn sách Tiếng Anh kia là “Đồi gió hú”, là một cuốn sách nổi tiếng của nước Anh. Thành tích tiếng Anh của em luôn không tốt, vừa vặn người thân của em có một cuổn sách như vậy nên mượn để đọc. Em muốn thoát khỏi sự ngu ngốc, tiếp thu tinh hoa, tiếp thu tinh hoa và học hỏi thêm kiến thức văn hóa, nâng cao thành tích tiếng Anh của em.”
Phó hiệu trưởng Trần cau mày nhìn cô một cái, sau đó lại híp mắt lật sách nhìn, giống như muốn tìm ra dấu vết trong đó.
Người đàn ông mắt hí bên cạnh muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Cái gì mà nổi tiếng nước Anh, không phải có một người phụ nữ được in trên này sao, nơi này còn có một người đàn ông, nhất định đây không phải là thứ đồ chơi đúng đắn gì đâu!”
Cố Thanh Khê cười khẩy, biết không chỉ người mắt hí, mà ngay cả Phó hiệu trưởng Trần ở trước mắt sợ là cũng không biết tiếng Anh, nên cô cố ý nói: “Đây là sách tiếng Anh rất nổi tiếng ở nước ngoài, em nghe nói đầu cuổn tạp chí “Thế Giới văn học” có sử dụng một đoạn ngắn của Gió hú cho giáo dục trung học, nếu như thầy Phó hiệu trưởng không tin, thì có thể đi kiểm chứng. Cái này đúng là do nước Tư bản Chủ nghĩa đưa vào ạ, nhưng lúc trước em học tiếng Nga, còn bây giờ học tiếng Anh, tiếng Anh vốn chính là ngôn ngữ của các nước Tư bản chủ nghĩa. Nhưng nước chúng ta vẫn cho phép chúng ta học, ý tứ ở trong này không phải là nói chúng ta cần phải học tập các nước Tư bản chủ nghĩa, tiếp thu kiến thức tiên tiến của bọn họ sao?”
Những lời mà Cố Thanh Khê nói có lý lẽ có căn cứ, rất hợp tình hợp lý, nói có sách mách có chứng. Thậm chí đem cả “Thế Giới văn học” và đất nước chuyển từ học tiếng Nga sang thành học tiếng Anh. Nhưng lại khiến thầy Phó hiệu trưởng nói không nên lời.
Cố Hồng Anh và mấy người ở phòng ký túc xá bên cạnh đều ngây người ra khi nghe được tin tức này, bọn họ không ngờ lúc này mà Cố Thanh Khê còn nói ra nhưng lý luận không thực tế như vậy. Cái người mắt hí kia nhìm chằm chằm vào Cố Thanh Khê, bĩu môi khinh thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook