[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như Mật
-
Chương 37: Đánh mất vở ghi (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người nhà cô đều là những người thật thà, tốt bụng, tám đời chưa từng gây gổ, cãi nhau với ai, thỉnh thoảng có gặp phải chuyện lông gà lông tỏi nhỏ nhặt không đáng kể, nhà cô cũng chỉ nói rõ với người ta, chứ không ồn ào qua lại.
Cố Thanh Khê mười bảy tuổi vốn cũng không gây gổ cãi nhau với ai.
Nhưng Cố Thanh Khê của hiện tại thì khác, cô đã biết nhân sinh gian khổ đến mức nào, con người muốn sống sót có thể cúi thấp đầu bao nhiêu, so với chuyện phấn đấu vì thứ vốn thuộc về mình, gây gổ với người khác có là gì?
Cô gái trẻ tuổi da mặt mỏng, nhưng cô đã học được cách phải làm bằng bất cứ giá nào rồi.
Vậy nên ngay cả cô giáo Cố được mọi người khen là tốt tính, cũng từng cãi nhau đến đỏ mặt với lãnh đạo vì bị đối xử bất công trong chuyện thăng chức.
Cố Thanh Khê cứ vậy ngồi ở trong phòng học, nghe tiếng thầy giáo giảng bài, nhưng chẳng thể lọt được chữ nào vào trong đầu, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cô đột nhiên đứng dậy, lao thẳng ra ngoài.
Cô học lớp 1 năm hai ( tương đương lớp 11), vì vậy tất cả các bạn học lớp lớp 1 năm hai đều bị shock khi thấy hành động đột ngột này của cô, mọi người mồm năm miệng mười hỏi thăm chuyện gì, có người biết chuyện vội nói Cố Thanh Khê bị mất vở ghi, cô đang đi tìm vở ghi.
Nhưng sao lại chạy ra ngoài tìm?
Bành Xuân Yến thấy vậy lại không khỏi lo lắng, cô ta cảm thấy Cố Thanh Khê vừa chạy ra ngoài đó hơi xa lạ, có biểu tình cô ta chưa từng thấy bao giờ. Vì vậy, cô ta cũng vội vàng chạy ra bên ngoài theo cô.
Thấy cô rời đi, các học sinh khác cũng chạy ra ngoài hành lang xem.
Nếu Cố Thanh Khê đã quyết định chạy ra ngoài, cô cũng không thèm cố kỵ đến ánh mắt của người khác.
Tại sao phải cố kỵ chứ, bút ký của mình mới là thứ quan trọng nhất, mình có thể đi học đại học mới là chuyện quan trong nhất, tiền đồ của mình mới là thứ mình nên bận tâm nhất.
Cô chạy thẳng đến trước cửa phòng lớp một năm ba. Lúc này, chị họ cô Cố Tú Vân đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nói chuyện với bạn cung lớp, cô ta không khỏi sửng sốt khi thấy cô tới.
Cố Thanh Khê nhìn chị họ.
Kỳ thực trước khi tới đây cô cũng không chắc chắn cho lắm, dù sao tuy Cố Tú Vân vẫn luôn có suy nghĩ xấu, cũng không thích cô, nhưng mình không thể vừa mất đồ đã đổ cho người ta ăn trộm được.
Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Cố Tú Vân, cô đã lập tức chắc chắn.
Chị họ cô có cẩn thận hơn nữa, cũng chỉ là cô gái trẻ mười tám tuổi chưa từng trải qua sóng gió gì, lúc nào sao che giấu được chột dạ trong mắt.
Cố Tú Vân cười nói: "Tại sao em lại chạy tới đây, có chuyện gì không?"
Cô ta cười rất thân thiện, nhưng càng vậy lại càng bất bình thường.
Lấy tính cách của Cố Tú Vân, cô ta sẽ không vô duyên vô cớ tỏ vẻ thân thiện với em họ mình.
Vì vậy, Cố Thanh Khê nói thẳng luôn vào vấn đề: “Chị, trưa nay chị qua phòng học của em, lấy vở ghi của em đúng không? Chiều nay học em cần dùng, chị trả lại em đi, nếu không sẽ làm chậm trễ việc học của em đấy."
Cố Tú Vân hơi giật mình khi nghe thấy vậy, sau đó cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Em đang nói gì vậy, vở ghi của em? Sao chị biết được? Chị có động vào vở ghi của em đâu, em bị mất vở thì mau đi tìm đi, sao lại đi đòi chị!"
Cố Thanh Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tú Vân nhìn, cô nhìn ra được Cố Tú Vân đang giả vờ, dù sao bọn họ cũng cùng lớn lên bên nhau, lần nào nói dối cô ta cũng nháy mắt lia lịa.
Là chị em họ, cùng từ một nhà đi ra, Cố Thanh Khê chưa từng nghĩ tới chuyện làm khó cô ta, ngay cả khi người ta giẫm đạp lên cô để khoe khoang mình vô số lần, chê bai cô, cô cũng không quá để bụng.
Nhưng sống lại một đời, cô phải nhịn cục tức này sao, phải nhịn tới khi nào?
Cố Thanh Khê đảo mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không riêng gì học sinh lớp một năm ba, đến học sinh lớp bên cạnh cũng thò đầu vào trong này xem. Năm ngoái nhà nước khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, năm nay mọi người đều nghiêm túc học tập, muốn thi vào đại học, muốn làm cá chép nhảy long môn.
Con người ta ai cũng có chí hướng rộng lớn, nhưng cuộc sống lại khô khan buồn tẻ, học hành nhiều rồi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, hiện tại có người gây gổ cãi nhau, bọn họ tự nhiên cảm thấy mới lạ, khó tránh khỏi tò mò chạy tới xem náo nhiệt.
Ngoài học sinh lớp hai năm ba ra, còn có một số ít học sinh lớp một năm hai cũng chạy tới theo, có người lo lắng cho Cố Thanh Khê, cũng có người tới xem xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Cố Thanh Khê đời trước là cô gái cẩn trọng hướng nội, cũng có da mặt mỏng, sẽ không dễ dàng đi gây gổ với người khác, huống chi là gây gổ ở trước mặt nhiều người thế này.
Người nhà cô đều là những người thật thà, tốt bụng, tám đời chưa từng gây gổ, cãi nhau với ai, thỉnh thoảng có gặp phải chuyện lông gà lông tỏi nhỏ nhặt không đáng kể, nhà cô cũng chỉ nói rõ với người ta, chứ không ồn ào qua lại.
Cố Thanh Khê mười bảy tuổi vốn cũng không gây gổ cãi nhau với ai.
Nhưng Cố Thanh Khê của hiện tại thì khác, cô đã biết nhân sinh gian khổ đến mức nào, con người muốn sống sót có thể cúi thấp đầu bao nhiêu, so với chuyện phấn đấu vì thứ vốn thuộc về mình, gây gổ với người khác có là gì?
Cô gái trẻ tuổi da mặt mỏng, nhưng cô đã học được cách phải làm bằng bất cứ giá nào rồi.
Vậy nên ngay cả cô giáo Cố được mọi người khen là tốt tính, cũng từng cãi nhau đến đỏ mặt với lãnh đạo vì bị đối xử bất công trong chuyện thăng chức.
Cố Thanh Khê cứ vậy ngồi ở trong phòng học, nghe tiếng thầy giáo giảng bài, nhưng chẳng thể lọt được chữ nào vào trong đầu, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cô đột nhiên đứng dậy, lao thẳng ra ngoài.
Cô học lớp 1 năm hai ( tương đương lớp 11), vì vậy tất cả các bạn học lớp lớp 1 năm hai đều bị shock khi thấy hành động đột ngột này của cô, mọi người mồm năm miệng mười hỏi thăm chuyện gì, có người biết chuyện vội nói Cố Thanh Khê bị mất vở ghi, cô đang đi tìm vở ghi.
Nhưng sao lại chạy ra ngoài tìm?
Bành Xuân Yến thấy vậy lại không khỏi lo lắng, cô ta cảm thấy Cố Thanh Khê vừa chạy ra ngoài đó hơi xa lạ, có biểu tình cô ta chưa từng thấy bao giờ. Vì vậy, cô ta cũng vội vàng chạy ra bên ngoài theo cô.
Thấy cô rời đi, các học sinh khác cũng chạy ra ngoài hành lang xem.
Nếu Cố Thanh Khê đã quyết định chạy ra ngoài, cô cũng không thèm cố kỵ đến ánh mắt của người khác.
Tại sao phải cố kỵ chứ, bút ký của mình mới là thứ quan trọng nhất, mình có thể đi học đại học mới là chuyện quan trong nhất, tiền đồ của mình mới là thứ mình nên bận tâm nhất.
Cô chạy thẳng đến trước cửa phòng lớp một năm ba. Lúc này, chị họ cô Cố Tú Vân đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nói chuyện với bạn cung lớp, cô ta không khỏi sửng sốt khi thấy cô tới.
Cố Thanh Khê nhìn chị họ.
Kỳ thực trước khi tới đây cô cũng không chắc chắn cho lắm, dù sao tuy Cố Tú Vân vẫn luôn có suy nghĩ xấu, cũng không thích cô, nhưng mình không thể vừa mất đồ đã đổ cho người ta ăn trộm được.
Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Cố Tú Vân, cô đã lập tức chắc chắn.
Chị họ cô có cẩn thận hơn nữa, cũng chỉ là cô gái trẻ mười tám tuổi chưa từng trải qua sóng gió gì, lúc nào sao che giấu được chột dạ trong mắt.
Cố Tú Vân cười nói: "Tại sao em lại chạy tới đây, có chuyện gì không?"
Cô ta cười rất thân thiện, nhưng càng vậy lại càng bất bình thường.
Lấy tính cách của Cố Tú Vân, cô ta sẽ không vô duyên vô cớ tỏ vẻ thân thiện với em họ mình.
Vì vậy, Cố Thanh Khê nói thẳng luôn vào vấn đề: “Chị, trưa nay chị qua phòng học của em, lấy vở ghi của em đúng không? Chiều nay học em cần dùng, chị trả lại em đi, nếu không sẽ làm chậm trễ việc học của em đấy."
Cố Tú Vân hơi giật mình khi nghe thấy vậy, sau đó cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Em đang nói gì vậy, vở ghi của em? Sao chị biết được? Chị có động vào vở ghi của em đâu, em bị mất vở thì mau đi tìm đi, sao lại đi đòi chị!"
Cố Thanh Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tú Vân nhìn, cô nhìn ra được Cố Tú Vân đang giả vờ, dù sao bọn họ cũng cùng lớn lên bên nhau, lần nào nói dối cô ta cũng nháy mắt lia lịa.
Là chị em họ, cùng từ một nhà đi ra, Cố Thanh Khê chưa từng nghĩ tới chuyện làm khó cô ta, ngay cả khi người ta giẫm đạp lên cô để khoe khoang mình vô số lần, chê bai cô, cô cũng không quá để bụng.
Nhưng sống lại một đời, cô phải nhịn cục tức này sao, phải nhịn tới khi nào?
Cố Thanh Khê đảo mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không riêng gì học sinh lớp một năm ba, đến học sinh lớp bên cạnh cũng thò đầu vào trong này xem. Năm ngoái nhà nước khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, năm nay mọi người đều nghiêm túc học tập, muốn thi vào đại học, muốn làm cá chép nhảy long môn.
Con người ta ai cũng có chí hướng rộng lớn, nhưng cuộc sống lại khô khan buồn tẻ, học hành nhiều rồi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, hiện tại có người gây gổ cãi nhau, bọn họ tự nhiên cảm thấy mới lạ, khó tránh khỏi tò mò chạy tới xem náo nhiệt.
Ngoài học sinh lớp hai năm ba ra, còn có một số ít học sinh lớp một năm hai cũng chạy tới theo, có người lo lắng cho Cố Thanh Khê, cũng có người tới xem xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Cố Thanh Khê đời trước là cô gái cẩn trọng hướng nội, cũng có da mặt mỏng, sẽ không dễ dàng đi gây gổ với người khác, huống chi là gây gổ ở trước mặt nhiều người thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook