[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như Mật
-
Chương 32: Thư viện huyện (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên đường đi, Bành Xuân Yến kéo tay của Cố Thanh Khê, nháy nháy mắt mỉm cười trêu ghẹo: “Vừa rồi sao vậy, cậu ta tới tìm cậu mượn vở ghi, sao cậu lại không cho cậu ta mượn?"
"Cậu ta" mà Bành Xuân Yến đang nhắc tới đương nhiên là Tôn Dược Tiến.
Cố Thanh Khê: "Tôi thật sự phải dùng đến, có muốn cho cậu ấy mượn cũng không thể cho mượn được."
Bành Xuân Yến nghiêng đầu quan sát cô, sau đó chợt phì cười: "Đúng là kỳ lạ, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Dược Tiến lúc bị cậu từ chối đâu, chắc cậu ta phải khổ sở muốn chết đi được.”
Nhìn cô gái có mái tóc đen dài, đôi mắt đen nhánh, cười rộ lên nhìn vừa tinh nghịch lại đáng yêu, làm Cố Thanh Khê có cảm giác rất thoải mái, cô cười nói: “Có gì kỳ lạ đâu, bản thân tôi cũng cần phải dùng đến vở ghi, đương nhiên là phải ưu tiên cho mình trước rồi. Về phần người khác muốn nghĩ như thế nào, tôi cũng mặc kệ."
Cố Thanh Khê cũng tiện thể hỏi luôn Bành Xuân Yến về chuyện đi thư viện, chủ đề về Tôn Dược Tiến vừa rồi coi như là kết thúc, Bành Xuân Yến cũng không nhắc lại nữa. Hai người nhanh chóng trở về phòng ký túc xá, lấy nước nóng và dưa muối ra cùng ăn với lương khô.
Cố Thanh Khê lại lấy hũ dưa muối từ dưới gầm giường lên, là đồ cô mang từ nhà tới lần trước. Bành Xuân Yến cũng lấy món gừng thái sợi ngâm của nhà mình ra, cả hai cùng nếm thử dưa muối của đối phương, cùng nhanh chóng ăn sạch bữa trưa.
Sau khi uống chút nước nóng, bọn họ cũng không dám chậm trễ, Bành Xuân Yến dẫn Cố Thanh Khê tới thư viện huyện.
Cậu của Bành Xuân Yến là một người đàn ông thấp bé đeo kính, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo khoác bông đứng ở cửa, để lộ khuôn mặt và cần cổ gầy guộc, nhìn có vẻ gầy gò xanh xao. Cố Thanh Khê từng mơ hồ nghe nói, người đàn ông này cũng là người có văn hóa, trước kia từng làm giáo viên đứng trên bục giảng, nhưng sau này gặp phải phong trào vận động, ông ấy phải chịu cực khổ rất nhiều, giờ cũng coi như là ổn định, nhưng sức khỏe không được tốt lắm, không thể đứng trên bục giảng được nữa. Người ta để ông ấy làm ở thư viện, coi như là quan tâm đến sức khỏe của ông ấy, cho ông ấy làm công việc ngồi chơi xơi nước.
Cậu của Bành Xuân Yến là người rất dễ tính, thấy cháu ngoại và bạn học tới, ông ấy gọi bọn họ đi vào, cũng đóng cửa thư viện lại, thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh, chờ tới khi xác nhận không có ai, ông ấy mới yên tâm.
Cố Thanh Khê thấy vậy cũng hiểu, đây là di chứng do trước kia để lại, ông ấy bị đánh nhiều quá nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy người khác sẽ đến cướp sách đốt sách.
Hai cô gái nhỏ rón ra rón rén đi vào, lựa chọn sách mình thích.
Bành Xuân Yến vừa vào đã đi tới kệ sách văn học mà mình thích nhất, cô ta luôn chọn một số quyển tiểu thuyết trong đó, chẳng hạn như 《 Lịch sử khởi nghiệp》của Liễu Thanh, chẳng hạn như《 Ca ngợi cây bạch dương 》của Mâu Thuẫn.
Trong khi Cố Thanh Khê chạy tới kệ sách chuyên về thủ công mỹ nghệ, tìm kiếm một lúc, cô thật sự tìm được một quyển sách liên quan đến bện, nhưng không phải là đan lát lau sậy, mà là đan lát cành liễu, gọi là 《 Kỹ xảo lao động —— trí tuệ đan lát dân gian》.
Cố Thanh Khê mở ra xem qua, sản phẩm từ kỹ thuật đan lát trong này không thể bằng với những sản phẩm mà xưởng của Tiêu Thắng Thiên đời sau hợp tác với trong huyện làm ra được, không có tính thời thượng và tính quốc tế, cũng không đủ tinh tế, nhưng nói chung là tốt hơn kỹ thuật đan lát bây giờ của anh và chị dâu, nếu có thể học theo, có lẽ bọn họ có thể mang vào thành phố bán lấy tiền.
Cô để quyển sách này qua một bên, lại tìm kiếm thêm, cô muốn tìm mấy quyển sách tham khảo.
Mất một lúc tìm kiếm, cô lại thấy có phần thất vọng, nhà nước vừa khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, thời đại này còn chưa phổ biến sách tham khảo và tập đề thi như đời sau, càng không có sách nâng cao, có quá ít sách dể học sinh tham khảo, muốn tìm tài liệu nâng cao là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng, cô lại đi sang kệ sách khác tìm, tìm được quyển《 Tập san quý toán học》do tiên sinh Trần Cảnh Nhuận làm chủ bút, và một số tạp chí có liên quan đến vật lý hóa học ở kệ báo tạp chí, cô cẩn thận lấy ra như nhặt được bảo vật.
Cô đang định đưa mấy quyển tạp chí này cho cậu của Bành Xuân Yến xem, chợt thấy Bành Xuân Yến chạy tới, cô ta tỏa sáng hai mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Thanh Khê, cậu xem tôi tìm được gì này!"
Vừa nói, cô ta vừa lấy quyển sách đựng trong túi giấy ra đưa cho Cố Thanh Khê xem.
Cố Thanh Khê nhìn thoáng qua đã biết, đây là truyện《 Anh hùng xạ điêu》của tiên sinh Kim Dung. Cô kinh hãi hỏi: "Cậu lấy thứ này ở đâu đấy?"
Trên đường đi, Bành Xuân Yến kéo tay của Cố Thanh Khê, nháy nháy mắt mỉm cười trêu ghẹo: “Vừa rồi sao vậy, cậu ta tới tìm cậu mượn vở ghi, sao cậu lại không cho cậu ta mượn?"
"Cậu ta" mà Bành Xuân Yến đang nhắc tới đương nhiên là Tôn Dược Tiến.
Cố Thanh Khê: "Tôi thật sự phải dùng đến, có muốn cho cậu ấy mượn cũng không thể cho mượn được."
Bành Xuân Yến nghiêng đầu quan sát cô, sau đó chợt phì cười: "Đúng là kỳ lạ, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Dược Tiến lúc bị cậu từ chối đâu, chắc cậu ta phải khổ sở muốn chết đi được.”
Nhìn cô gái có mái tóc đen dài, đôi mắt đen nhánh, cười rộ lên nhìn vừa tinh nghịch lại đáng yêu, làm Cố Thanh Khê có cảm giác rất thoải mái, cô cười nói: “Có gì kỳ lạ đâu, bản thân tôi cũng cần phải dùng đến vở ghi, đương nhiên là phải ưu tiên cho mình trước rồi. Về phần người khác muốn nghĩ như thế nào, tôi cũng mặc kệ."
Cố Thanh Khê cũng tiện thể hỏi luôn Bành Xuân Yến về chuyện đi thư viện, chủ đề về Tôn Dược Tiến vừa rồi coi như là kết thúc, Bành Xuân Yến cũng không nhắc lại nữa. Hai người nhanh chóng trở về phòng ký túc xá, lấy nước nóng và dưa muối ra cùng ăn với lương khô.
Cố Thanh Khê lại lấy hũ dưa muối từ dưới gầm giường lên, là đồ cô mang từ nhà tới lần trước. Bành Xuân Yến cũng lấy món gừng thái sợi ngâm của nhà mình ra, cả hai cùng nếm thử dưa muối của đối phương, cùng nhanh chóng ăn sạch bữa trưa.
Sau khi uống chút nước nóng, bọn họ cũng không dám chậm trễ, Bành Xuân Yến dẫn Cố Thanh Khê tới thư viện huyện.
Cậu của Bành Xuân Yến là một người đàn ông thấp bé đeo kính, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo khoác bông đứng ở cửa, để lộ khuôn mặt và cần cổ gầy guộc, nhìn có vẻ gầy gò xanh xao. Cố Thanh Khê từng mơ hồ nghe nói, người đàn ông này cũng là người có văn hóa, trước kia từng làm giáo viên đứng trên bục giảng, nhưng sau này gặp phải phong trào vận động, ông ấy phải chịu cực khổ rất nhiều, giờ cũng coi như là ổn định, nhưng sức khỏe không được tốt lắm, không thể đứng trên bục giảng được nữa. Người ta để ông ấy làm ở thư viện, coi như là quan tâm đến sức khỏe của ông ấy, cho ông ấy làm công việc ngồi chơi xơi nước.
Cậu của Bành Xuân Yến là người rất dễ tính, thấy cháu ngoại và bạn học tới, ông ấy gọi bọn họ đi vào, cũng đóng cửa thư viện lại, thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh, chờ tới khi xác nhận không có ai, ông ấy mới yên tâm.
Cố Thanh Khê thấy vậy cũng hiểu, đây là di chứng do trước kia để lại, ông ấy bị đánh nhiều quá nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy người khác sẽ đến cướp sách đốt sách.
Hai cô gái nhỏ rón ra rón rén đi vào, lựa chọn sách mình thích.
Bành Xuân Yến vừa vào đã đi tới kệ sách văn học mà mình thích nhất, cô ta luôn chọn một số quyển tiểu thuyết trong đó, chẳng hạn như 《 Lịch sử khởi nghiệp》của Liễu Thanh, chẳng hạn như《 Ca ngợi cây bạch dương 》của Mâu Thuẫn.
Trong khi Cố Thanh Khê chạy tới kệ sách chuyên về thủ công mỹ nghệ, tìm kiếm một lúc, cô thật sự tìm được một quyển sách liên quan đến bện, nhưng không phải là đan lát lau sậy, mà là đan lát cành liễu, gọi là 《 Kỹ xảo lao động —— trí tuệ đan lát dân gian》.
Cố Thanh Khê mở ra xem qua, sản phẩm từ kỹ thuật đan lát trong này không thể bằng với những sản phẩm mà xưởng của Tiêu Thắng Thiên đời sau hợp tác với trong huyện làm ra được, không có tính thời thượng và tính quốc tế, cũng không đủ tinh tế, nhưng nói chung là tốt hơn kỹ thuật đan lát bây giờ của anh và chị dâu, nếu có thể học theo, có lẽ bọn họ có thể mang vào thành phố bán lấy tiền.
Cô để quyển sách này qua một bên, lại tìm kiếm thêm, cô muốn tìm mấy quyển sách tham khảo.
Mất một lúc tìm kiếm, cô lại thấy có phần thất vọng, nhà nước vừa khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, thời đại này còn chưa phổ biến sách tham khảo và tập đề thi như đời sau, càng không có sách nâng cao, có quá ít sách dể học sinh tham khảo, muốn tìm tài liệu nâng cao là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng, cô lại đi sang kệ sách khác tìm, tìm được quyển《 Tập san quý toán học》do tiên sinh Trần Cảnh Nhuận làm chủ bút, và một số tạp chí có liên quan đến vật lý hóa học ở kệ báo tạp chí, cô cẩn thận lấy ra như nhặt được bảo vật.
Cô đang định đưa mấy quyển tạp chí này cho cậu của Bành Xuân Yến xem, chợt thấy Bành Xuân Yến chạy tới, cô ta tỏa sáng hai mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Thanh Khê, cậu xem tôi tìm được gì này!"
Vừa nói, cô ta vừa lấy quyển sách đựng trong túi giấy ra đưa cho Cố Thanh Khê xem.
Cố Thanh Khê nhìn thoáng qua đã biết, đây là truyện《 Anh hùng xạ điêu》của tiên sinh Kim Dung. Cô kinh hãi hỏi: "Cậu lấy thứ này ở đâu đấy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook