Lục Nghiễn nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Thanh Nghi, cô được giáo sư dạy dỗ rất tốt, hiểu biết lễ nghĩa, tuy là cô gái thành phố nhưng không hề kiêu căng: "Cô ấy có thể làm chuyện gì?"
Tiền Quế Hoa thấy đứa con trai này đọc sách đến ngốc mất rồi: "Với cái vẻ hồ ly tinh của cô ta, chỉ có con mới tin cô ta giữ được mình.

Lúc đó nếu không phải mẹ nhớ con, muốn đến thăm cô ta thì làm sao biết được người phụ nữ này đã mang thai được hai tháng.

Rõ ràng con đưa cô ta về nhà tổ chức đám cưới chưa được nửa tháng, mà ngày thứ hai sau khi tổ chức đám cưới con đã đến căn cứ, làm sao có thể mang thai được hai tháng, cô ta còn một mực cắn răng nói là con của con.”
"Đây không phải là bắt nạt người nhà quê chúng ta sao?" Bà ta rất hiểu tính tình của đứa con trai thứ hai, ngoài học hành thì chỉ biết nghiên cứu, không biết gì về chuyện nam nữ, lại còn ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy trước khi kết hôn.
Lục Nghiễn chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, giọng nói nóng nảy: "Vậy nên...!mọi người không hỏi han gì con, đã đuổi cô ấy đi rồi?"
Hơn một tháng trước khi họ về quê tổ chức đám cưới, họ đã đăng ký kết hôn ở Bắc Kinh, tối hôm đó anh bị người ta ép uống chút rượu, về đến nhà thì...
Tiền Quế Hoa lý trực khí tráng: "Đuổi cô ta đi thì sao? Ai nuốt trôi cục tức này được, lần này về, dù thế nào con cũng phải ly hôn với cô ta."
Lục Nghiễn ngực phập phồng: "Cô ấy ở đâu?"

Anh không dám tưởng tượng, mang thai mà bị đuổi đi, mang theo tiếng xấu như vậy rời đi, còn có chuyện của giáo sư, trong vòng quen biết, cô căn bản không thể ở lại được.
"Con lo lắng cho cô ta làm gì, lúc cô ta đi là có một người đàn ông lái xe đến đón, không chừng là tình nhân của cô ta."
Tiền Quế Hoa nghiến răng nói.

Lúc này, canh trứng đường đỏ đã pha xong, được đưa đến bàn nơi Lục Nghiễn ngồi.
Tiền Quế Hoa nghĩ đến việc con trai vừa về đã hỏi đến chuyện của người phụ nữ kia, liền cau mặt không vui: "Ăn đi, rửa mặt rồi đi ngủ, nếu không tin thì đợi đến mai đi hỏi thăm."
Lục Nghiễn lúc này mới nhớ ra, anh đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ.

"Mọi người cũng giải tán đi."
Tiền Quế Hoa quen ra lệnh trong nhà, sau đó lại dặn dò con trai út: "Trong nhà không còn phòng trống, lát nữa con ngủ với anh hai."
Lục Phàm gật đầu đồng ý, nói xong liền quay về phòng.

Lục Nghiễn mất hồn mất vía uống canh trứng đường đỏ, ánh mắt nhìn quanh ngôi nhà, ngôi nhà trước kia được cô chăm sóc ấm cúng thoải mái, giờ đây đã chất đầy những thứ lộn xộn, bức tường vôi trắng tinh giờ đã loang lổ.

Chiếc bàn gỗ cũ kỹ đen xì, có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ mục nát.

Mẹ anh vẫn luôn độc đoán như vậy, còn những người khác thì ngoài việc hùa theo thì chỉ biết nghe lời.
Anh ngẩng cổ tay nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng.

Mặc dù nóng lòng như lửa đốt nhưng lúc này ra ngoài cũng không thể tìm được người.
Anh đến phòng của Lục Phàm.
Lúc này, Lục Phàm đã nằm trên giường ngáy như sấm, tất và giày thối vứt bừa bãi một bên.
Anh ngồi xe cả ngày thực ra đã mệt lắm nhưng lại không thể ngủ được.
Đầu óc anh chỉ nghĩ đến Thẩm Thanh Nghi.
...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương