[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 8: Lấy Ở Đâu
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu chỉ mỗi như thế này thì còn chưa tính.
Khương Nhiễm còn để Bùi Cảnh là con mà đi kiếm ăn cho cô.
Nghĩ tới những thứ này, cả người Khương Nhiễm đều không tốt.
Bùi Cảnh chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, muốn kiếm đồ ăn, trừ khi là người trong nhà cho, còn có thể có những cách gì nữa?
Nhưng nhìn đậu phộng trong tay Bùi Cảnh, Khương Nhiễm lại cảm thấy không giống như người nào trong nhà họ Bùi cho thằng bé.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, Khương Nhiễm cũng hỏi như vậy: “Tiểu Cảnh, đậu phộng là ở đâu ra?”
Bùi Cảnh nghe được vấn đề của Khương Nhiễm, đôi mắt vốn to lúc này lại trừng lớn, trong con ngươi đen lúng liếng đều tràn đầy kinh ngạc.
Trong trí nhớ của Bùi Cảnh, trước kia cậu bé cho Khương Nhiễm ăn, đầu tiên Khương Nhiễm sẽ đoạt đồ vật đi, sau đó sẽ dữ dằn nói một câu, làm sao lại ít như vậy.
Làm sao lần này lại không giống trước đó?
Bùi Cảnh nhìn chằm chằm Khương Nhiễm, Khương Nhiễm cũng nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, chờ Bùi Cảnh trả lời vấn đề.
Dù sao Bùi Cảnh cũng là một đứa trẻ, sức chịu đựng ở khía cạnh này tất nhiên không sánh bằng Khương Nhiễm.
“Con lấy.”
Lấy?
Khương Nhiễm nhướng mày: “Lấy ở đâu?”
“Ở trong túi hạt giống.”
Bùi Cảnh cũng nói thật bình tĩnh, cả người Khương Nhiễm lại không ổn.
Là lấy trong túi hạt giống, vậy nói rõ đậu phộng này là hạt giống đã được cố ý chọn lựa, là muốn trồng.
Nếu là hạt giống, vậy chắc chắn không có khả năng để Bùi Cảnh tùy tiện lấy ăn.
Cho nên cái này nói dễ nghe chút là lấy.
Nói không dễ nghe đó chính là trộm.
Suy nghĩ lại một chút trong trí nhớ, thỉnh thoảng Bùi Cảnh sẽ cho nguyên chủ ăn một chút.
Mỗi lần cũng không nhiều, đồ vật mang về cũng đều không giống nhau.
Đây chẳng phải là…
Khương Nhiễm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Trẻ em là ngây thơ vô tội nhất, người lớn phải hướng dẫn thật tốt mới không đi vào con đường sai trái.
Nhưng Bùi Cảnh như thế này, thấy là sắp đi lên con đường sai rồi!
Vừa nghĩ tới kết cục của Bùi Cảnh trong sách gốc, da gà trên người Khương Nhiễm nổi lên.
Nhân vật phản diện không phải hình thành trong một ngày, đây rõ ràng được nuôi dưỡng từ nhỏ!
Khương Nhiễm hít sâu một hơi, đè tâm tình kích động xuống một chút.
Chờ đến khi mở miệng, giọng nói của Khương Nhiễm đã dịu dàng ấm áp hơn không ít.
“Tiểu Cảnh, lần sau đừng tùy tiện lấy đồ vật, biết chưa?”
Chỉ cần cô từ nhỏ chỉ dẫn đàng hoàng, chắc chắn Bùi Cảnh lớn lên sẽ không thành nhân vật phản diện!
Bùi Cảnh ngửa đầu, hai mắt không hề nháy nhìn chằm chằm Khương Nhiễm: “Nhưng mà mẹ không ăn sao?”
Khương Nhiễm vội vàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: “Không ăn!”
Con trai cũng sắp đi đến nhân vật phản diện rồi, cô còn ăn cái gì mà ăn!
Bùi Cảnh như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: “Con biết rồi.”
Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh, sau khi nghe câu trả lời của Bùi
Cảnh chỉ cảm thấy cả người mình không ổn.
Biết rồi là có ý gì?
Vì sao không nói sau này thằng bé sẽ không lấy nữa?
Khương Nhiễm vừa định dùng lời nói thấm thía giáo dục Bùi Cảnh một chút, Bùi San San đã vung vẩy tay đi tới.
Nhìn như vậy, rõ ràng là vừa mới cọ rửa xong.
Bùi San San vừa mới đi đến, thấy trong tay Bùi Cảnh cầm đồ vật, lập tức bước nhanh mấy bước tới bên cạnh Bùi Cảnh.
Chờ sau khi cô bé nhìn thấy đậu phộng trong tay Bùi Cảnh, cũng không nói Bùi Cảnh cái gì, quay đầu trừng mắt tức giận nhìn Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, tưởng là Bùi San San sắp phát cáu.
Nhưng mà không nghĩ đến là Bùi San San không hề nói gì, chỉ để lại một mình Khương Nhiễm ngồi nguyên tại chỗ.
Khương Nhiễm thở dài một hơi, xem ra phải nhanh chóng thay đổi.
Nếu chỉ mỗi như thế này thì còn chưa tính.
Khương Nhiễm còn để Bùi Cảnh là con mà đi kiếm ăn cho cô.
Nghĩ tới những thứ này, cả người Khương Nhiễm đều không tốt.
Bùi Cảnh chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, muốn kiếm đồ ăn, trừ khi là người trong nhà cho, còn có thể có những cách gì nữa?
Nhưng nhìn đậu phộng trong tay Bùi Cảnh, Khương Nhiễm lại cảm thấy không giống như người nào trong nhà họ Bùi cho thằng bé.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, Khương Nhiễm cũng hỏi như vậy: “Tiểu Cảnh, đậu phộng là ở đâu ra?”
Bùi Cảnh nghe được vấn đề của Khương Nhiễm, đôi mắt vốn to lúc này lại trừng lớn, trong con ngươi đen lúng liếng đều tràn đầy kinh ngạc.
Trong trí nhớ của Bùi Cảnh, trước kia cậu bé cho Khương Nhiễm ăn, đầu tiên Khương Nhiễm sẽ đoạt đồ vật đi, sau đó sẽ dữ dằn nói một câu, làm sao lại ít như vậy.
Làm sao lần này lại không giống trước đó?
Bùi Cảnh nhìn chằm chằm Khương Nhiễm, Khương Nhiễm cũng nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, chờ Bùi Cảnh trả lời vấn đề.
Dù sao Bùi Cảnh cũng là một đứa trẻ, sức chịu đựng ở khía cạnh này tất nhiên không sánh bằng Khương Nhiễm.
“Con lấy.”
Lấy?
Khương Nhiễm nhướng mày: “Lấy ở đâu?”
“Ở trong túi hạt giống.”
Bùi Cảnh cũng nói thật bình tĩnh, cả người Khương Nhiễm lại không ổn.
Là lấy trong túi hạt giống, vậy nói rõ đậu phộng này là hạt giống đã được cố ý chọn lựa, là muốn trồng.
Nếu là hạt giống, vậy chắc chắn không có khả năng để Bùi Cảnh tùy tiện lấy ăn.
Cho nên cái này nói dễ nghe chút là lấy.
Nói không dễ nghe đó chính là trộm.
Suy nghĩ lại một chút trong trí nhớ, thỉnh thoảng Bùi Cảnh sẽ cho nguyên chủ ăn một chút.
Mỗi lần cũng không nhiều, đồ vật mang về cũng đều không giống nhau.
Đây chẳng phải là…
Khương Nhiễm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Trẻ em là ngây thơ vô tội nhất, người lớn phải hướng dẫn thật tốt mới không đi vào con đường sai trái.
Nhưng Bùi Cảnh như thế này, thấy là sắp đi lên con đường sai rồi!
Vừa nghĩ tới kết cục của Bùi Cảnh trong sách gốc, da gà trên người Khương Nhiễm nổi lên.
Nhân vật phản diện không phải hình thành trong một ngày, đây rõ ràng được nuôi dưỡng từ nhỏ!
Khương Nhiễm hít sâu một hơi, đè tâm tình kích động xuống một chút.
Chờ đến khi mở miệng, giọng nói của Khương Nhiễm đã dịu dàng ấm áp hơn không ít.
“Tiểu Cảnh, lần sau đừng tùy tiện lấy đồ vật, biết chưa?”
Chỉ cần cô từ nhỏ chỉ dẫn đàng hoàng, chắc chắn Bùi Cảnh lớn lên sẽ không thành nhân vật phản diện!
Bùi Cảnh ngửa đầu, hai mắt không hề nháy nhìn chằm chằm Khương Nhiễm: “Nhưng mà mẹ không ăn sao?”
Khương Nhiễm vội vàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: “Không ăn!”
Con trai cũng sắp đi đến nhân vật phản diện rồi, cô còn ăn cái gì mà ăn!
Bùi Cảnh như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: “Con biết rồi.”
Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh, sau khi nghe câu trả lời của Bùi
Cảnh chỉ cảm thấy cả người mình không ổn.
Biết rồi là có ý gì?
Vì sao không nói sau này thằng bé sẽ không lấy nữa?
Khương Nhiễm vừa định dùng lời nói thấm thía giáo dục Bùi Cảnh một chút, Bùi San San đã vung vẩy tay đi tới.
Nhìn như vậy, rõ ràng là vừa mới cọ rửa xong.
Bùi San San vừa mới đi đến, thấy trong tay Bùi Cảnh cầm đồ vật, lập tức bước nhanh mấy bước tới bên cạnh Bùi Cảnh.
Chờ sau khi cô bé nhìn thấy đậu phộng trong tay Bùi Cảnh, cũng không nói Bùi Cảnh cái gì, quay đầu trừng mắt tức giận nhìn Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, tưởng là Bùi San San sắp phát cáu.
Nhưng mà không nghĩ đến là Bùi San San không hề nói gì, chỉ để lại một mình Khương Nhiễm ngồi nguyên tại chỗ.
Khương Nhiễm thở dài một hơi, xem ra phải nhanh chóng thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook