[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 45: Đây Là Kiểu Trí Nhớ Gì Vậy!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở trong mắt Bùi Dương, vừa rồi Khương Nhiễm không đọc sách, mà chỉ đơn thuần là đang lật sách.
Mỗi một trang, lật cực kỳ nhanh.
Cho dù là chỉ xem hình ảnh, có lẽ cũng chưa đủ thời gian nhìn rõ.
Nghe lời này của Bùi Dương, Khương Nhiễm còn có gì không hiểu chưa.
Bùi Dương là đang nghi ngờ cô không đọc sách, đơn thuần là đang lật chơi!
Khương Nhiễm cô, từ nhỏ thông minh hơn người, nói nghe một câu đã từng nghe là không quên được cũng không ngoa, bây giờ lại bị người khác xem thường?
Việc này sao có thể nhịn được?
Khương Nhiễm cười lạnh một tiếng, đưa sách trong tay cho Bùi Dương.
Bùi Dương nhìn thấy động tác của Khương Nhiễm, còn tưởng rằng Khương Nhiễm muốn dùng sách đánh anh, cũng chuẩn bị sẵn sàng để né tránh, lại nghe thấy Khương Nhiễm nói: “Bắt đầu từ trang thứ nhất, đến trang một trăm, là tất cả các trang chị vừa xem, em hỏi tuỳ thích, nếu như chị không trả lời được, chị cùng họ với em.”
Sau khi nghe được lời nói này của Khương Nhiễm, phản ứng đầu tiên của Khương Nhiễm chính là, Khương Nhiễm điên rồi.
Nếu không phải Khương Nhiễm bị điên, sao có thể nói lời càn rỡ như vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Nhiễm, Bùi Dương cũng không dám không hỏi.
Anh thật sự sợ mình không hỏi, Khương Nhiễm sẽ trực tiếp dùng sách đánh anh.
Nửa tin nửa ngờ mở sách ra, Bùi Dương nhìn về phía loại thảo dược đầu tiên.
Nuốt một ngụm nước miếng, Bùi Dương nhẹ giọng đọc ra hai chữ: “Nhân sâm.”
Khương Nhiễm nhìn Bùi Dương một cái, mở miệng nói: “Nhân sâm, hay còn gọi là chày gỗ, sơn sâm, viên sâm, thảo dược thần, địa tinh.
Phân bố chủ yếu ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh và phía bắc Hà Bắc.
Tính bình, vị cam, hơi đắng.
Công dụng: Đại bổ nguyên khí, tăng sinh mạch máu.”
Tuy rằng Khương Nhiễm vừa béo vừa xấu, nhưng âm thanh lại rất dễ nghe.
Nếu chỉ nghe âm thanh, không nhìn ngoại hình, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một cô gái có ngoại hình rất đẹp.
Âm thanh cô không nhanh không chậm, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Cho dù là người vốn có chút nóng nảy, nghe Khương Nhiễm chậm rãi nói chuyện, tâm trạng cũng có thể dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng những việc này, bây giờ Bùi Dương đều không chú ý đến.
Anh dùng tay chỉ vào chữ trên sách, hai lỗ tai dựng lên, nghiêm túc so sánh những gì mình nghe được với những gì mình nhìn thấy.
Cho đến khi Khương Nhiễm nói xong, Bùi Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Vậy mà lại thật sự không thiếu một chữ!
Bùi Dương khiếp sợ nhìn Khương Nhiễm, trong lòng lại có chút không tin.
Lần này, Bùi Dương lật ra sau rất nhiều trang: “Cam thảo!”
Khương Nhiễm hờ hững liếc Bùi Dương một cái: “Cam thảo, hay còn gọi là lộ thảo, mật cam, linh hoạt.”
“Đông trùng hạ thảo!”
“Đông trùng hạ thảo, hay còn gọi là đông trùng hạ thảo, nấm đông trùng hạ thảo”
“Đỗ trọng!”
“Đỗ trọng, hay còn gọi là tư tiên, tư trọng”
Miệng Khương Nhiễm trả lời, hai mắt lại nhìn về phía đồng hồ báo thức.
Phát hiện đã sắp qua một giờ, nên đứng dậy.
Khương Nhiễm cầm lấy bát đã rửa sạch và sấy khô, đổ dầu vào từng bát, khiến mọi chỗ trong bát đều dính đầy dầu.
Vén rèm vải lên, dùng đũa khuấy mạnh tay vào bên trong, sau khi thoát hết không khí, đổ từng chút một vào trong bát đã chuẩn bị sẵn.
Trong khi tay cô làm những việc này, miệng vẫn đang trả lời, âm thanh không nhanh không chậm, đều không sai một chữ nào.
Trả lời xong, Khương Nhiễm lại ngừng lại: “Lửa.”
Lời này là nói với Bùi Dương.
Bùi Dương hoảng hốt buông sách xuống, đi châm lửa.
Trong thời gian ngắn như vậy, thế mà Khương Nhiễm thật sự đã học thuộc những thứ cô đã xem.
Đây là loại trí nhớ gì vậy!
Nếu lúc trước Khương Nhiễm tiếp tục đi học, thì bây giờ…
Bùi Dương đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao sau khi Khương Nhiễm nghỉ học, tính cách lại thay đổi lớn như vậy.
Châm được lửa, lúc này Khương Nhiễm mới đặt từng cái bát vào trong lồng hấp.
Chủ yếu là bởi vì không có khuôn đúc, chỉnh như vậy không ổn, hình dáng cũng không đẹp lắm.
Ở trong mắt Bùi Dương, vừa rồi Khương Nhiễm không đọc sách, mà chỉ đơn thuần là đang lật sách.
Mỗi một trang, lật cực kỳ nhanh.
Cho dù là chỉ xem hình ảnh, có lẽ cũng chưa đủ thời gian nhìn rõ.
Nghe lời này của Bùi Dương, Khương Nhiễm còn có gì không hiểu chưa.
Bùi Dương là đang nghi ngờ cô không đọc sách, đơn thuần là đang lật chơi!
Khương Nhiễm cô, từ nhỏ thông minh hơn người, nói nghe một câu đã từng nghe là không quên được cũng không ngoa, bây giờ lại bị người khác xem thường?
Việc này sao có thể nhịn được?
Khương Nhiễm cười lạnh một tiếng, đưa sách trong tay cho Bùi Dương.
Bùi Dương nhìn thấy động tác của Khương Nhiễm, còn tưởng rằng Khương Nhiễm muốn dùng sách đánh anh, cũng chuẩn bị sẵn sàng để né tránh, lại nghe thấy Khương Nhiễm nói: “Bắt đầu từ trang thứ nhất, đến trang một trăm, là tất cả các trang chị vừa xem, em hỏi tuỳ thích, nếu như chị không trả lời được, chị cùng họ với em.”
Sau khi nghe được lời nói này của Khương Nhiễm, phản ứng đầu tiên của Khương Nhiễm chính là, Khương Nhiễm điên rồi.
Nếu không phải Khương Nhiễm bị điên, sao có thể nói lời càn rỡ như vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Nhiễm, Bùi Dương cũng không dám không hỏi.
Anh thật sự sợ mình không hỏi, Khương Nhiễm sẽ trực tiếp dùng sách đánh anh.
Nửa tin nửa ngờ mở sách ra, Bùi Dương nhìn về phía loại thảo dược đầu tiên.
Nuốt một ngụm nước miếng, Bùi Dương nhẹ giọng đọc ra hai chữ: “Nhân sâm.”
Khương Nhiễm nhìn Bùi Dương một cái, mở miệng nói: “Nhân sâm, hay còn gọi là chày gỗ, sơn sâm, viên sâm, thảo dược thần, địa tinh.
Phân bố chủ yếu ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh và phía bắc Hà Bắc.
Tính bình, vị cam, hơi đắng.
Công dụng: Đại bổ nguyên khí, tăng sinh mạch máu.”
Tuy rằng Khương Nhiễm vừa béo vừa xấu, nhưng âm thanh lại rất dễ nghe.
Nếu chỉ nghe âm thanh, không nhìn ngoại hình, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một cô gái có ngoại hình rất đẹp.
Âm thanh cô không nhanh không chậm, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Cho dù là người vốn có chút nóng nảy, nghe Khương Nhiễm chậm rãi nói chuyện, tâm trạng cũng có thể dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng những việc này, bây giờ Bùi Dương đều không chú ý đến.
Anh dùng tay chỉ vào chữ trên sách, hai lỗ tai dựng lên, nghiêm túc so sánh những gì mình nghe được với những gì mình nhìn thấy.
Cho đến khi Khương Nhiễm nói xong, Bùi Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Vậy mà lại thật sự không thiếu một chữ!
Bùi Dương khiếp sợ nhìn Khương Nhiễm, trong lòng lại có chút không tin.
Lần này, Bùi Dương lật ra sau rất nhiều trang: “Cam thảo!”
Khương Nhiễm hờ hững liếc Bùi Dương một cái: “Cam thảo, hay còn gọi là lộ thảo, mật cam, linh hoạt.”
“Đông trùng hạ thảo!”
“Đông trùng hạ thảo, hay còn gọi là đông trùng hạ thảo, nấm đông trùng hạ thảo”
“Đỗ trọng!”
“Đỗ trọng, hay còn gọi là tư tiên, tư trọng”
Miệng Khương Nhiễm trả lời, hai mắt lại nhìn về phía đồng hồ báo thức.
Phát hiện đã sắp qua một giờ, nên đứng dậy.
Khương Nhiễm cầm lấy bát đã rửa sạch và sấy khô, đổ dầu vào từng bát, khiến mọi chỗ trong bát đều dính đầy dầu.
Vén rèm vải lên, dùng đũa khuấy mạnh tay vào bên trong, sau khi thoát hết không khí, đổ từng chút một vào trong bát đã chuẩn bị sẵn.
Trong khi tay cô làm những việc này, miệng vẫn đang trả lời, âm thanh không nhanh không chậm, đều không sai một chữ nào.
Trả lời xong, Khương Nhiễm lại ngừng lại: “Lửa.”
Lời này là nói với Bùi Dương.
Bùi Dương hoảng hốt buông sách xuống, đi châm lửa.
Trong thời gian ngắn như vậy, thế mà Khương Nhiễm thật sự đã học thuộc những thứ cô đã xem.
Đây là loại trí nhớ gì vậy!
Nếu lúc trước Khương Nhiễm tiếp tục đi học, thì bây giờ…
Bùi Dương đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao sau khi Khương Nhiễm nghỉ học, tính cách lại thay đổi lớn như vậy.
Châm được lửa, lúc này Khương Nhiễm mới đặt từng cái bát vào trong lồng hấp.
Chủ yếu là bởi vì không có khuôn đúc, chỉnh như vậy không ổn, hình dáng cũng không đẹp lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook