[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 36: Đi Theo Tôi Không Tệ Chứ?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra với Khương Nhiễm thế?
Không những không còn ăn mảnh, lại bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Bây giờ, còn muốn đưa Bùi Cảnh tới nhà trẻ.
Chị ta uống nhầm thuốc à?
Hay là bị rơi xuống sông, nên não úng nước rồi?
Bùi Dương vẫn luôn liếc nhìn về phía Khương Nhiễm, dù cô định giả vờ không biết cũng không được.
Lòng thầm thở dài, Khương Nhiễm quay đầu sang, trừng mắt với Bùi Dương: “Nhìn gì hả?”
Bùi Dương bị cô trừng mắt với mình, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Quả nhiên, dù Khương Nhiễm thay đổi ra sao, tính cách vẫn y xì.
Cậu ấy tỏ vẻ thản nhiên, thu lại tầm mắt, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhìn theo bóng lưng của Bùi Dương: “...”
Nhất định cậu ấy có máu M!
Chắc chắn là thế!
Cả đường hai người không hề nghỉ ngơi, đi thẳng về nhà. Mặt trời đã ngả về phía tây.
Không có đồng hồ, Khương Nhiễm cũng không biết nhìn sắc trời mà tính thời gian. Cô không biết bây giờ rốt cuộc là mấy giờ, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.
Tốt hơn vẫn nên chăm chỉ kiếm tiền, nhanh chóng mua một chiếc đồng hồ đeo tay thì tiện hơn.
Thời gian này, Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan đang làm đi làm đồng, trong nhà chỉ có Bùi San San và Bùi Cảnh.
Thấy Khương Nhiễm và Bùi Dương trở lại, Bùi San San lập tức chạy tới đón.
“Thế nào rồi?”
Bùi Dương liếc nhìn Bùi San San đầy đắc ý: “Thế nào ư? Còn thế nào nữa! Tất nhiên là đã bán hết cả rồi.”
Dù trước đó, Bùi San San vẫn luôn mong mỏi như vậy, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của anh trai, cũng vẫn ngạc nhiên đến ngây người. Sau đó, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Nhìn gương mặt tươi cười của em gái, Bùi Dương xua tay: “Được rồi, đừng cười ngốc như thế nữa, còn có cái gì ăn không? Bọn anh chưa có gì vào bụng đây.”
Vừa nghe thấy Bùi Dương nói họ vẫn chưa ăn cơm, Bùi San San lập tức đi vào phòng bếp.
Lúc này, Khương Nhiễm vừa mệt lại vừa đói, cũng không muốn tự nấu nướng. Cô ôm hộp đựng tiền đi vào trong phòng khách.
Khương Nhiễm vừa ngồi xuống, Bùi Dương đã đi vào sát theo sau. Bùi Cảnh giống như một chiếc đuôi nhỏ, đi bên cạnh chú mình.
Hai người một lớn một nhỏ lần lượt ngồi vào chỗ, ánh mắt đặt lên trên chiếc hộp.
Khương Nhiễm biết họ tò mò trưa nay đã kiếm được bao nhiêu tiền, bèn trực tiếp mở hộp ra.
“Tổng cộng là có năm mươi miếng khâu nhục, một hào rưỡi một miếng, tổng cộng bán được bảy đồng rưỡi. Khoai tây và cà rốt đều là ba hào một phần, bán được hai mươi phần, tổng là sáu đồng. Cơm trắng ba hào một bát, tổng cộng mười tám bát là năm đồng bốn hào. Cho nên thu nhập chiều nay của chúng ta là mười tám đồng chín hào.”
“Cứ tính tiền gốc dôi ra một chút, tính là tám đồng, vậy nguyên lãi thôi chúng ta đã có mười đồng lẻ chín hào.”
Trên thực tế, không chỉ mười đồng lẻ chín hào, bởi vì tiền vốn còn chưa đến tám đồng.
Khương Nhiễm nói xong những lời này, biểu cảm trên mặt Bùi Dương chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ như điên.
Buổi sáng kiếm được năm đồng bảy, buổi trưa kiếm mười đồng lẻ chín hào, vậy gộp lại với nhau, tổng cộng chính là mười sáu đồng lẻ sáu hào.
Đây mới chỉ một ngày thôi đấy!
Vậy nếu mười ngày thì sao?
Một tháng thì sao?
Nghĩ đến sau này, mỗi ngày đều có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, hô hấp của Bùi Dương trở nên dồn dập.
Lúc nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt cậu ấy đã hoàn toàn khác trước.
Cậu ấy không hề che giấu cảm xúc của bản thân, Khương Nhiễm lại chẳng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên xem đến rõ ràng.
“Sao thế? Đi theo chị không tệ chứ?”
Khương Nhiễm nói xong, cũng đắc ý liếc nhìn cậu ấy.
Trước khi xuyên sách, nấu ăn là niềm vui cũng như sự thử thách đối với Khương Nhiễm.
Nhưng bây giờ, có thể dựa vào nó để kiếm tiền, cảm giác đó hoàn toàn khác.
Khương Nhiễm còn khá thích loại cảm giác này.
Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra với Khương Nhiễm thế?
Không những không còn ăn mảnh, lại bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Bây giờ, còn muốn đưa Bùi Cảnh tới nhà trẻ.
Chị ta uống nhầm thuốc à?
Hay là bị rơi xuống sông, nên não úng nước rồi?
Bùi Dương vẫn luôn liếc nhìn về phía Khương Nhiễm, dù cô định giả vờ không biết cũng không được.
Lòng thầm thở dài, Khương Nhiễm quay đầu sang, trừng mắt với Bùi Dương: “Nhìn gì hả?”
Bùi Dương bị cô trừng mắt với mình, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Quả nhiên, dù Khương Nhiễm thay đổi ra sao, tính cách vẫn y xì.
Cậu ấy tỏ vẻ thản nhiên, thu lại tầm mắt, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhìn theo bóng lưng của Bùi Dương: “...”
Nhất định cậu ấy có máu M!
Chắc chắn là thế!
Cả đường hai người không hề nghỉ ngơi, đi thẳng về nhà. Mặt trời đã ngả về phía tây.
Không có đồng hồ, Khương Nhiễm cũng không biết nhìn sắc trời mà tính thời gian. Cô không biết bây giờ rốt cuộc là mấy giờ, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.
Tốt hơn vẫn nên chăm chỉ kiếm tiền, nhanh chóng mua một chiếc đồng hồ đeo tay thì tiện hơn.
Thời gian này, Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan đang làm đi làm đồng, trong nhà chỉ có Bùi San San và Bùi Cảnh.
Thấy Khương Nhiễm và Bùi Dương trở lại, Bùi San San lập tức chạy tới đón.
“Thế nào rồi?”
Bùi Dương liếc nhìn Bùi San San đầy đắc ý: “Thế nào ư? Còn thế nào nữa! Tất nhiên là đã bán hết cả rồi.”
Dù trước đó, Bùi San San vẫn luôn mong mỏi như vậy, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của anh trai, cũng vẫn ngạc nhiên đến ngây người. Sau đó, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Nhìn gương mặt tươi cười của em gái, Bùi Dương xua tay: “Được rồi, đừng cười ngốc như thế nữa, còn có cái gì ăn không? Bọn anh chưa có gì vào bụng đây.”
Vừa nghe thấy Bùi Dương nói họ vẫn chưa ăn cơm, Bùi San San lập tức đi vào phòng bếp.
Lúc này, Khương Nhiễm vừa mệt lại vừa đói, cũng không muốn tự nấu nướng. Cô ôm hộp đựng tiền đi vào trong phòng khách.
Khương Nhiễm vừa ngồi xuống, Bùi Dương đã đi vào sát theo sau. Bùi Cảnh giống như một chiếc đuôi nhỏ, đi bên cạnh chú mình.
Hai người một lớn một nhỏ lần lượt ngồi vào chỗ, ánh mắt đặt lên trên chiếc hộp.
Khương Nhiễm biết họ tò mò trưa nay đã kiếm được bao nhiêu tiền, bèn trực tiếp mở hộp ra.
“Tổng cộng là có năm mươi miếng khâu nhục, một hào rưỡi một miếng, tổng cộng bán được bảy đồng rưỡi. Khoai tây và cà rốt đều là ba hào một phần, bán được hai mươi phần, tổng là sáu đồng. Cơm trắng ba hào một bát, tổng cộng mười tám bát là năm đồng bốn hào. Cho nên thu nhập chiều nay của chúng ta là mười tám đồng chín hào.”
“Cứ tính tiền gốc dôi ra một chút, tính là tám đồng, vậy nguyên lãi thôi chúng ta đã có mười đồng lẻ chín hào.”
Trên thực tế, không chỉ mười đồng lẻ chín hào, bởi vì tiền vốn còn chưa đến tám đồng.
Khương Nhiễm nói xong những lời này, biểu cảm trên mặt Bùi Dương chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ như điên.
Buổi sáng kiếm được năm đồng bảy, buổi trưa kiếm mười đồng lẻ chín hào, vậy gộp lại với nhau, tổng cộng chính là mười sáu đồng lẻ sáu hào.
Đây mới chỉ một ngày thôi đấy!
Vậy nếu mười ngày thì sao?
Một tháng thì sao?
Nghĩ đến sau này, mỗi ngày đều có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, hô hấp của Bùi Dương trở nên dồn dập.
Lúc nhìn Khương Nhiễm, ánh mắt cậu ấy đã hoàn toàn khác trước.
Cậu ấy không hề che giấu cảm xúc của bản thân, Khương Nhiễm lại chẳng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên xem đến rõ ràng.
“Sao thế? Đi theo chị không tệ chứ?”
Khương Nhiễm nói xong, cũng đắc ý liếc nhìn cậu ấy.
Trước khi xuyên sách, nấu ăn là niềm vui cũng như sự thử thách đối với Khương Nhiễm.
Nhưng bây giờ, có thể dựa vào nó để kiếm tiền, cảm giác đó hoàn toàn khác.
Khương Nhiễm còn khá thích loại cảm giác này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook