[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 30: Chưng Khâu Nhục
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bùi Bảo Sơn, Vương Thúy Lan và Bùi Dương đi ra đồng, Khương Nhiễm dẫn Bùi San San vào nhà bếp bận rộn.
Tuổi Bùi Cảnh còn nhỏ, chỉ cần cậu không quậy phá là tốt rồi, tất nhiên Khương Nhiễm không trông cậy cậu sẽ làm gì cả.
Vì để tránh cho Bùi Cảnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Nhiễm dời cái băng ghế nhỏ ra để ngay cửa bếp, cho Bùi Cảnh ngồi tại đó.
Bùi Cảnh lại ngoan ngoãn cực kỳ, không hề giống như những đứa bé ở tuổi này, ưa chạy nhảy, căn bản là ngồi không yên.
Khương Nhiễm nhìn hơn bốn cân thịt ba chỉ còn lại, suy nghĩ rồi dứt khoát bỏ hết vào nồi nấu.
Nhìn thấy hành động của Khương Nhiễm, trong lòng Bùi San San giật thót lên.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh bánh bao bị giành giật đến sạch trơn hồi sáng, cô bé giật giật miệng, cuối cùng không nói gì cả.
Khương Nhiễm định buổi trưa sẽ bán cơm và mì, mà đồ ăn chung chỉ có một mặn hai rau.
Đồ mặn là khâu nhục, còn lại thì làm khoai tây sợi xào và củ cải trộn.
Dù là khoai tây hay củ cải, trong nhà đều có rất nhiều.
Giá thành hai món này rẻ, nhưng mùi vị lại cực không tệ, phối với khâu nhục chắc chắn sẽ bán đắt.
Lòng Khương Nhiễm nghĩ như vậy, bèn bảo Bùi San San đi lấy khoai tây và củ cải.
Việc thái sợi vẫn là Khương Nhiễm tự làm.
Không phải vì cô không nỡ để Bùi San San làm nhiều việc, mà chỉ vì kỹ thuật dùng dao của Bùi San San không tốt, sợi thái không đủ mảnh, lại có kích thước khác nhau, bề ngoài trông thật sự không đẹp.
Tuy Khương Nhiễm không nói lời này ra, nhưng Bùi San San vẫn thoáng cảm giác được.
Bị chê bai như vậy, Bùi San San vẫn thấy hơi uất ức.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy sợi khoai tây do Khương Nhiễm cắt ra, chút xíu uất ức đó lập tức biến mất không còn.
Sợi khoai Khương Nhiễm thái nhìn như nhau, hệt như là được đo thành vậy.
Khương Nhiễm thái rất nhanh, không cần quá nhiều thời gian đã thái xong hết khoai tây và củ cải.
Cô bỏ khoai tay vào ngâm trong nước, làm thế có thể loại bỏ phần tinh bột thừa bên ngoài, khiến khoai tây ăn giòn hơn, cũng có thể tránh cho khoai sợi bị biến thành màu đen.
Sợi củ cải thì thêm vào chút muối, rửa vài lần với nước.
Đợi cô làm xong những thứ này, thịt ba chỉ trong nồi cũng đã được nấu gần xong.
Khương Nhiễm gắp thịt ra, để ráo nước, thái thành miếng hình vuông dày chừng ngón tay.
Cô cắt hết thịt, xếp chỉnh tề trên dĩa, xong xuôi thì rải nước tương cô đặc biệt điều chế lên, cuối cùng bỏ vào nồi chưng.
May mà đĩa ở nhà đều tương đối lớn, Khương Nhiễm cũng không bỏ thêm vào gì khác, một đĩa có thể nhét mười miếng thịt.
Miếng thịt rất lớn, một cân thịt cũng chỉ cắt thành được mười hai miếng nhỏ.
Tổng cộng là hơn bốn cân thịt, cô cắt được năm mươi miếng nhỏ, chất vào năm đĩa là xong.
Lồng hấp cũng lớn, một tầng có thể đặt ba đĩa, làm hai tầng là bày xong.
Cô đặt lồng hấp lên chưng trên lửa, ít nhất cũng cần chưng hai tiếng.
Nếu lửa không đúng độ, thịt heo được chưng không đủ mềm nhừ cũng sẽ không ngon.
Bận bịu xong hết những việc này, thật là Khương Nhiễm đã hơi thấm mệt.
Bùi San San ngồi trước lò nhóm lửa, Khương Nhiễm dời thẳng băng ghế tới ngồi bên cạnh Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh vẫn luôn ngồi một mình ở đây, thấy Khương Diễm đến ngồi bèn nhìn về phía cô.
Đối diện với đôi mắt đen như mực của Bùi Cảnh, Khương Nhiễm bất tri bất giác nghĩ đến việc ở tuổi này của Bùi Cảnh, hình như nên đi nhà trẻ.
Cô cẩn thận suy nghĩ một phen. Hơn ba tuổi, đúng là nên đi nhà trẻ.
Nhưng trong thôn bọn họ không có nhà trẻ, vậy cũng chỉ có trẻ con thị trấn mới đi được.
Đối với người trong thôn, đi nhà trẻ chính là phí phạm tiền bạc.
Con cái nhà nào cũng nghịch ngợm cả ngày lẫn đêm, chơi đến sáu, bảy tuổi rồi đi học tiểu học.
Sáu, bảy tuổi còn là sớm, trẻ con bảy, tám tuổi mới đi học ở đâu cũng có.
Bùi Bảo Sơn, Vương Thúy Lan và Bùi Dương đi ra đồng, Khương Nhiễm dẫn Bùi San San vào nhà bếp bận rộn.
Tuổi Bùi Cảnh còn nhỏ, chỉ cần cậu không quậy phá là tốt rồi, tất nhiên Khương Nhiễm không trông cậy cậu sẽ làm gì cả.
Vì để tránh cho Bùi Cảnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Nhiễm dời cái băng ghế nhỏ ra để ngay cửa bếp, cho Bùi Cảnh ngồi tại đó.
Bùi Cảnh lại ngoan ngoãn cực kỳ, không hề giống như những đứa bé ở tuổi này, ưa chạy nhảy, căn bản là ngồi không yên.
Khương Nhiễm nhìn hơn bốn cân thịt ba chỉ còn lại, suy nghĩ rồi dứt khoát bỏ hết vào nồi nấu.
Nhìn thấy hành động của Khương Nhiễm, trong lòng Bùi San San giật thót lên.
Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh bánh bao bị giành giật đến sạch trơn hồi sáng, cô bé giật giật miệng, cuối cùng không nói gì cả.
Khương Nhiễm định buổi trưa sẽ bán cơm và mì, mà đồ ăn chung chỉ có một mặn hai rau.
Đồ mặn là khâu nhục, còn lại thì làm khoai tây sợi xào và củ cải trộn.
Dù là khoai tây hay củ cải, trong nhà đều có rất nhiều.
Giá thành hai món này rẻ, nhưng mùi vị lại cực không tệ, phối với khâu nhục chắc chắn sẽ bán đắt.
Lòng Khương Nhiễm nghĩ như vậy, bèn bảo Bùi San San đi lấy khoai tây và củ cải.
Việc thái sợi vẫn là Khương Nhiễm tự làm.
Không phải vì cô không nỡ để Bùi San San làm nhiều việc, mà chỉ vì kỹ thuật dùng dao của Bùi San San không tốt, sợi thái không đủ mảnh, lại có kích thước khác nhau, bề ngoài trông thật sự không đẹp.
Tuy Khương Nhiễm không nói lời này ra, nhưng Bùi San San vẫn thoáng cảm giác được.
Bị chê bai như vậy, Bùi San San vẫn thấy hơi uất ức.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy sợi khoai tây do Khương Nhiễm cắt ra, chút xíu uất ức đó lập tức biến mất không còn.
Sợi khoai Khương Nhiễm thái nhìn như nhau, hệt như là được đo thành vậy.
Khương Nhiễm thái rất nhanh, không cần quá nhiều thời gian đã thái xong hết khoai tây và củ cải.
Cô bỏ khoai tay vào ngâm trong nước, làm thế có thể loại bỏ phần tinh bột thừa bên ngoài, khiến khoai tây ăn giòn hơn, cũng có thể tránh cho khoai sợi bị biến thành màu đen.
Sợi củ cải thì thêm vào chút muối, rửa vài lần với nước.
Đợi cô làm xong những thứ này, thịt ba chỉ trong nồi cũng đã được nấu gần xong.
Khương Nhiễm gắp thịt ra, để ráo nước, thái thành miếng hình vuông dày chừng ngón tay.
Cô cắt hết thịt, xếp chỉnh tề trên dĩa, xong xuôi thì rải nước tương cô đặc biệt điều chế lên, cuối cùng bỏ vào nồi chưng.
May mà đĩa ở nhà đều tương đối lớn, Khương Nhiễm cũng không bỏ thêm vào gì khác, một đĩa có thể nhét mười miếng thịt.
Miếng thịt rất lớn, một cân thịt cũng chỉ cắt thành được mười hai miếng nhỏ.
Tổng cộng là hơn bốn cân thịt, cô cắt được năm mươi miếng nhỏ, chất vào năm đĩa là xong.
Lồng hấp cũng lớn, một tầng có thể đặt ba đĩa, làm hai tầng là bày xong.
Cô đặt lồng hấp lên chưng trên lửa, ít nhất cũng cần chưng hai tiếng.
Nếu lửa không đúng độ, thịt heo được chưng không đủ mềm nhừ cũng sẽ không ngon.
Bận bịu xong hết những việc này, thật là Khương Nhiễm đã hơi thấm mệt.
Bùi San San ngồi trước lò nhóm lửa, Khương Nhiễm dời thẳng băng ghế tới ngồi bên cạnh Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh vẫn luôn ngồi một mình ở đây, thấy Khương Diễm đến ngồi bèn nhìn về phía cô.
Đối diện với đôi mắt đen như mực của Bùi Cảnh, Khương Nhiễm bất tri bất giác nghĩ đến việc ở tuổi này của Bùi Cảnh, hình như nên đi nhà trẻ.
Cô cẩn thận suy nghĩ một phen. Hơn ba tuổi, đúng là nên đi nhà trẻ.
Nhưng trong thôn bọn họ không có nhà trẻ, vậy cũng chỉ có trẻ con thị trấn mới đi được.
Đối với người trong thôn, đi nhà trẻ chính là phí phạm tiền bạc.
Con cái nhà nào cũng nghịch ngợm cả ngày lẫn đêm, chơi đến sáu, bảy tuổi rồi đi học tiểu học.
Sáu, bảy tuổi còn là sớm, trẻ con bảy, tám tuổi mới đi học ở đâu cũng có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook