[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 23: Tự Tán Thành Chính Mình
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ có người thường xuyên ấp bánh bao trong nhà mới có bột nở.
Nhà họ Bùi cũng hấp, nhưng hấp đều là thô lương, bột nở chắc chắn cũng là thô lương.
Khương Nhiễm muốn hấp bánh mì trắng, không thể dùng loại bột nở này.
Vương Thúy Lan thấy Khương Nhiễm cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ biết nhà ai có bột nở trắng, bằng không mẹ đi mượn một ít?”
Nghe nói như thế, Khương Nhiễm vội vàng hỏi: “Không nên phiền thế.”
Nhìn thấy Khương Nhiễm thận trọng, Vương Thúy Lan chỉ cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, liên tục xua tay: ‘không phiền đâu! Không phiền gì hết!”
Sau khi Vương Thúy Lan ra ngoài, Khương Nhiễm cũng không chờ đợi nữa.
Hấp bánh bao cũng không phải chỉ có bề mặt là được.
Bề mặt rất quan trọng, nhân bánh cũng rất quan trọng.
Thịt còn hơn tám cân, một lần dùng không hết được, Khương Nhiễm chuẩn bị dùng trước một nửa.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên, vẫn phải cân nhắc.
Ngoại trừ thịt, còn cần hành gừng và miến.
Khương Nhiễm không biết những vật này đều ở đâu đặt vào, dứt khoát gọi Bùi Dương và Bùi San San đến
Bùi Dương lột hành, Bùi San San nấu nước ngâm miến.
Sắp xếp cho cả hai xong, Khương Nhiễm tự mình cắt một miếng thịt xuống, rửa sạch sẽ, chuẩn bị bắt đầu băm làm nhân bánh.
Chuyện băm nhân bánh này đối với người khác mà nói, có lẽ tốn thời gian phí sức, thế nhưng là đối với Khương Nhiễm mà nói, lại là không tốn chút sức nào.
Sức lực của cơ thể này rất lớn, Khương Nhiễm một mình nghiên cứu nấu ăn nhiều năm, băm nhân bánh thế nào, băm tới mức độ nào vừa vặn, Khương Nhiễm đều rõ ràng hết.
Lúc Khương Nhiễm băm thịt heo xong cũng phát hiện Bùi San San đã xử lý xong miến.
Không chỉ là ngâm xong, dùng cây dao trong nhà cắt xong.
Sợi bún dùng để hấp bánh không nên nát quá, nếu không bún sẽ mất ngon và nhìn không đẹp.
Tốt nhất là khoảng một cm chiều dài.
Khương Nhiễm nhìn Bùi San San xử lý miến, chiều dài khá tương đương, vừa vặn có thể sử dụng, hài lòng nhẹ gật đầu: “Làm không tệ!”
Nghe Khương Nhiễm nói, Bùi San San lập tức nở nụ cười, cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi kịp phản ứng lại, Bùi San San chỉ cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Vừa muốn nói gì để che lấp cảm xúc của mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khương Nhiễm quay đầu đi.
Bùi San San: “…”
Lúc Khương Nhiễm đi đến bên cạnh Bùi Dương, Bùi Dương vừa rửa sạch sẽ hành và gừng.
Khương Nhiễm cũng không có tiếp cận, chỉ nói với Bùi Dương: “Hành gừng băm nhỏ đi, tốt nhất là băm nhỏ ra như cháo là được.”
Cái ví dụ này quả thật hình tượng quá đúng, Khương Nhiễm chỉ lặng lẽ tán thành với chính bản thân mình.
Bùi Dương không nói một tiếng cầm hành gừng đi thớt ở bên kia, chỉ chốc lát sau đã vang lên âm thanh thái hành.
Lúc bọn họ còn đang bận rộn, Vương Thúy Lan rốt cục cũng trở về, bưng bát trong tay, trong bát đặt một khối bột nở.
Nhìn thấy bột nở đã được mượn, Khương Nhiễm vội vàng nhận lấy, chuẩn bị đặt cùng bên trên.
Hiện tại đặt bên trên, đến sáng mai, đoán chừng cũng sẽ mở.
Nấu cơm nhiều năm, Khương Nhiễm biết chính xác mình cần bao nhiêu bột cho bao nhiêu nhân.
Sau khi tìm được hai cái nồi và hai tô bột, Khương Nhiễm lúc này mới hài lòng đi rửa tay.
Băm xong các loại liệu, chứa riêng từng loại ở trong từng chậu, phía trên đậy kín lại, để tránh để côn trùng nhỏ hay bụi tro bay vào.
Bánh hấp chỉ sau khi trộn và hấp mới ngon, cho nên Khương Nhiễm cũng không có trực tiếp trộn lẫn nhân lên, chỉ còn đợi đến ngày mai làm.
Kiểm tra lần cuối một lần các loại đồ vật xong, Khương Nhiễm lúc này mới rời đi phòng bếp.
Dùng nước nóng rửa mặt xong, tất cả mọi người đều vội vã quay trở vào nhà đi ngủ.
Lúc này đã không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm nữa cho nên không cho phép lãng phí thời gian dù là nhỏ nhất.
Chỉ có người thường xuyên ấp bánh bao trong nhà mới có bột nở.
Nhà họ Bùi cũng hấp, nhưng hấp đều là thô lương, bột nở chắc chắn cũng là thô lương.
Khương Nhiễm muốn hấp bánh mì trắng, không thể dùng loại bột nở này.
Vương Thúy Lan thấy Khương Nhiễm cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ biết nhà ai có bột nở trắng, bằng không mẹ đi mượn một ít?”
Nghe nói như thế, Khương Nhiễm vội vàng hỏi: “Không nên phiền thế.”
Nhìn thấy Khương Nhiễm thận trọng, Vương Thúy Lan chỉ cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, liên tục xua tay: ‘không phiền đâu! Không phiền gì hết!”
Sau khi Vương Thúy Lan ra ngoài, Khương Nhiễm cũng không chờ đợi nữa.
Hấp bánh bao cũng không phải chỉ có bề mặt là được.
Bề mặt rất quan trọng, nhân bánh cũng rất quan trọng.
Thịt còn hơn tám cân, một lần dùng không hết được, Khương Nhiễm chuẩn bị dùng trước một nửa.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên, vẫn phải cân nhắc.
Ngoại trừ thịt, còn cần hành gừng và miến.
Khương Nhiễm không biết những vật này đều ở đâu đặt vào, dứt khoát gọi Bùi Dương và Bùi San San đến
Bùi Dương lột hành, Bùi San San nấu nước ngâm miến.
Sắp xếp cho cả hai xong, Khương Nhiễm tự mình cắt một miếng thịt xuống, rửa sạch sẽ, chuẩn bị bắt đầu băm làm nhân bánh.
Chuyện băm nhân bánh này đối với người khác mà nói, có lẽ tốn thời gian phí sức, thế nhưng là đối với Khương Nhiễm mà nói, lại là không tốn chút sức nào.
Sức lực của cơ thể này rất lớn, Khương Nhiễm một mình nghiên cứu nấu ăn nhiều năm, băm nhân bánh thế nào, băm tới mức độ nào vừa vặn, Khương Nhiễm đều rõ ràng hết.
Lúc Khương Nhiễm băm thịt heo xong cũng phát hiện Bùi San San đã xử lý xong miến.
Không chỉ là ngâm xong, dùng cây dao trong nhà cắt xong.
Sợi bún dùng để hấp bánh không nên nát quá, nếu không bún sẽ mất ngon và nhìn không đẹp.
Tốt nhất là khoảng một cm chiều dài.
Khương Nhiễm nhìn Bùi San San xử lý miến, chiều dài khá tương đương, vừa vặn có thể sử dụng, hài lòng nhẹ gật đầu: “Làm không tệ!”
Nghe Khương Nhiễm nói, Bùi San San lập tức nở nụ cười, cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi kịp phản ứng lại, Bùi San San chỉ cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Vừa muốn nói gì để che lấp cảm xúc của mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khương Nhiễm quay đầu đi.
Bùi San San: “…”
Lúc Khương Nhiễm đi đến bên cạnh Bùi Dương, Bùi Dương vừa rửa sạch sẽ hành và gừng.
Khương Nhiễm cũng không có tiếp cận, chỉ nói với Bùi Dương: “Hành gừng băm nhỏ đi, tốt nhất là băm nhỏ ra như cháo là được.”
Cái ví dụ này quả thật hình tượng quá đúng, Khương Nhiễm chỉ lặng lẽ tán thành với chính bản thân mình.
Bùi Dương không nói một tiếng cầm hành gừng đi thớt ở bên kia, chỉ chốc lát sau đã vang lên âm thanh thái hành.
Lúc bọn họ còn đang bận rộn, Vương Thúy Lan rốt cục cũng trở về, bưng bát trong tay, trong bát đặt một khối bột nở.
Nhìn thấy bột nở đã được mượn, Khương Nhiễm vội vàng nhận lấy, chuẩn bị đặt cùng bên trên.
Hiện tại đặt bên trên, đến sáng mai, đoán chừng cũng sẽ mở.
Nấu cơm nhiều năm, Khương Nhiễm biết chính xác mình cần bao nhiêu bột cho bao nhiêu nhân.
Sau khi tìm được hai cái nồi và hai tô bột, Khương Nhiễm lúc này mới hài lòng đi rửa tay.
Băm xong các loại liệu, chứa riêng từng loại ở trong từng chậu, phía trên đậy kín lại, để tránh để côn trùng nhỏ hay bụi tro bay vào.
Bánh hấp chỉ sau khi trộn và hấp mới ngon, cho nên Khương Nhiễm cũng không có trực tiếp trộn lẫn nhân lên, chỉ còn đợi đến ngày mai làm.
Kiểm tra lần cuối một lần các loại đồ vật xong, Khương Nhiễm lúc này mới rời đi phòng bếp.
Dùng nước nóng rửa mặt xong, tất cả mọi người đều vội vã quay trở vào nhà đi ngủ.
Lúc này đã không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm nữa cho nên không cho phép lãng phí thời gian dù là nhỏ nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook