Thịnh Gia Xương lúc tâm trạng tốt thì không nói gì, nhưng nếu ở ngoài thua bạc về nhà sẽ bắt đầu kiếm chuyện, trừng mắt giận dỗi chỉ là chuyện nhỏ, hắn thường ăn cơm được một lúc là lật bàn.

Vương Kim Thu thấy sắc mặt Trình Trân Ái có hơi không đúng bèn hỏi: “Em gái, nhớ đến chuyện gì không vui sao?”
Trình Trân Ái thở dài: “! Không có gì ạ, dù sao cũng đã ly hôn rồi.


“Haizz, nghĩ thế mới đúng chứ, quá khứ dù có là hố lửa thì em cũng đã nhảy ra rồi!” Vương Kim Thu nói, “Em còn trẻ mà, lại còn có đứa bé trong bụng nữa.


Nói đến con, Trình Trân Ái càng thêm ngổn ngang cảm xúc, “Khổ thân con em, không thể cho con một gia đình trọn vẹn…”
“Em gái, nói vậy là không đúng.

” Vương Kim Thu ngắt lời cô, “Nếu gia đình trọn vẹn mà có một người cha khốn nạn thì đó mới gọi là khổ, em xem em bây giờ có công việc, lại mới ba mươi tuổi, sợ gì chứ? Chúng ta gặp người khác phù hợp thì lại kết hôn, vẫn sống tốt được thôi!”
Tìm một người nữa?

Trình Trân Ái thực sự không dám nghĩ đến, hiện tại cô chỉ mong có thể sống một cuộc sống yên ổn là được rồi.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cổng kêu “ầm” một tiếng, tiếp theo là giọng nói của một cậu bé.

“Mẹ, con về rồi, mẹ ơi con nói mẹ nghe này, mấy bạn khác còn không tè xa bằng con ——”
Giọng nói của cậu bé đột nhiên dừng lại, hơi lúng túng nhìn Trình Trân Ái, cậu không ngờ trong nhà mình lại có người khác.

Hôm nay cậu và đám trẻ trong thôn thi tè xem ai tè xa hơn, trước đó cậu đã uống một bát nước lớn rồi nhịn hai tiếng đồng hồ, hôm nay giành được giải nhất, đang định khoe khoang thì không ngờ trong nhà lại có khách.

Lúc này thật là ngại ngùng, con trai cũng rất sĩ diện nha.

Vương Kim Thu cười mắng, “Cao Địa, nhóc con này con muốn ăn đòn rồi hả, so gì không so lại đi so tè?”
Cao Địa có hơi căng thẳng nhìn Trình Trân Ái, khuôn mặt dần đỏ lên, biện minh: “! Con tè rất xa thật mà!”
Trình Trân Ái cũng bật cười: “Ồ, lợi hại thế cơ à! Nhà dì có một bé gái trạc tuổi con, sau này hai đứa có thể chơi cùng nhau đấy.



Cậu nhóc nhà Cao Tuấn Dân năm nay sáu tuổi, sang năm sẽ đi học tiểu học, vừa nghe Trình Trân Ái nói nhà cô có một em gái trạc tuổi mình, hai mắt liền sáng rực.

“Dì ơi, khi nào thì em gái đến ạ?”
Trình Trân Ái cảm thấy đứa trẻ này thật thú vị, bèn nói: “Để dì về thu dọn đồ đạc, chiều nay sẽ chuyển đến.


Cao Địa vui mừng nhảy cẫng lên: “Con có em gái rồi! Mẹ, có thể cho em gái ở nhà chúng ta không?”
Vương Kim Thu vỗ vào mông cậu một cái, “Cái thằng nhóc này, người ta ở căn nhà nhỏ của chú con, mẹ bảo này, không được bắt nạt em gái, phải dẫn em đi chơi đấy nhé!”
“Vâng ạ!” Cao Địa nghiêm túc gật đầu, “Con đi lấy đồ chơi của con cho em gái chơi!”
Cậu nhóc vui vẻ chạy đi, Trình Trân Ái có hơi thất thần, cô lục tìm trong ký ức cũng không tìm thấy thông tin gì về Cao Địa ở kiếp trước.

Lúc đó cô chỉ là một người bình thường, sau khi Thịnh Đức An qua đời, cô căn bản không có cơ hội quen biết gia đình Cao Tuấn Dân, thông tin về Vương Kim Thu cũng là rất nhiều năm sau này xem trên tivi mới biết được.

Nhưng dù sao thì cậu con trai này chắc cũng không có vấn đề gì lớn, nói theo kiểu đời sau chắc là một thiếu gia giàu có nhưng khiêm tốn.

Bên trong bếp hai người đàn ông đang bận rộn đến toát mồ hôi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương