Tô Vân chẳng thèm đáp lại Phùng Lan, chỉ có Tần Trung Huy khẽ gật đầu, coi như đã trả lời.
Tay anh bị thương, nhưng may mắn là họ không có quá nhiều đồ đạc nặng nề.
Điều này thật đáng buồn, bởi vì sau khi chia nhà, gia đình họ gần như chẳng được chia gì.
Nếu không phải vì kiên quyết đòi lại năm nghìn đồng đã góp vào xây nhà, có lẽ cả nhà bốn người của họ sẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống.
Số tiền một nghìn đồng mà họ nhận được cũng đã bị trừ đi ba trăm để trả phần phụng dưỡng năm nay cho bố mẹ.
Dù cho Tần Kỳ Quần và Phùng Lan có tức tối thế nào đi chăng nữa, gia đình Tần Trung Huy vẫn dọn đi.
Trong khi đó, cụ Tần ngồi lặng lẽ trong nhà rít từng hơi thuốc lào, còn bà cụ Tần thì lẩm bẩm: "Thằng hai luôn là đứa hiểu chuyện nhất, sao lần này lại thế này nhỉ." Bà than vãn.
Cụ Tần, bị những tiếng than vãn của vợ làm phiền, mắng: "Im miệng! Muốn than vãn thì ra ngoài mà than!"
Bà cụ Tần nghe thế cũng không dám lên tiếng nữa.
**
Tần Giao và em gái Tiểu Thập ngồi trong thùng xe ba bánh, cha mẹ cô ngồi phía trước cùng Tô Lỗi.
Hai chị em ngồi ở phía sau, chen chúc cùng đồ đạc.
Con đường gập ghềnh, Tần Giao cố che chắn cho Tiểu Thập để em không bị va đầu vào đâu.
Cô bé gầy gò nhưng trong đôi mắt lại sáng rực lên niềm vui.
"Chị, vậy là mình thực sự rời khỏi ngôi nhà đó rồi sao?"
Tần Giao vuốt ve mái tóc mềm mại của em gái, gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Vì cách biệt tuổi tác, thuở nhỏ Tần Giao không thân thiết với Tiểu Thập, thậm chí đôi khi cô cảm thấy bực mình với em.
Chính vì thế, cô đã vô tình không nhận ra những gì Tiểu Thập phải chịu đựng trong ngôi nhà đó.
Đến khi Tần Giao nhận ra, thì đã quá muộn.
Cô bé vốn dĩ từng rất hoạt bát, đáng yêu, về sau lại trở nên sợ sệt, không tin tưởng ai, kể cả cha mẹ và chị gái ruột.
Rồi sau đó, cho đến khi bi kịch ập xuống với Tiểu Thập...
Tần Giao ôm chặt em gái vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Nhà cũ không tốt, nhưng em hãy tin chị, từ giờ trở đi, bốn người chúng ta sẽ cùng nhau sống trong một ngôi nhà hạnh phúc."
Tiểu Thập nghẹn ngào trả lời: "Bố mẹ sẽ không bao giờ bỏ chúng ta nữa, đúng không chị?"
Đó là biểu hiện của một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ lại, mỗi năm chỉ gặp họ một hoặc hai lần.
Từ niềm hy vọng ban đầu, dần dần, Tiểu Thập chỉ còn lại sự thất vọng.
Những người mà lẽ ra phải thân thiết nhất, lại trở thành những người xa lạ quen thuộc.
Mũi Tần Giao cay xè, nhưng cô vẫn kiên định đáp: "Gia đình bốn người chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa!"
Cô bé trong lòng Tần Giao mỉm cười hài lòng, tựa đầu vào vai chị, nhìn ra bên ngoài, ngắm những bông hoa dại ven đường và khẽ hát một giai điệu vui tươi nào đó.
Giây phút ấy, mọi thứ bỗng chốc bình yên đến lạ.
Ngôi nhà mà Tô Lỗi giúp họ thuê nằm trên tầng sáu của một tòa nhà cũ, có diện tích hơn 50 mét vuông, kèm theo một gác xép nhỏ.
Giá thuê mỗi tháng là hai mươi đồng.
Nội thất rất cũ kỹ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bụi bặm nặng nề.
Tô Lỗi thở dài nói: "Thật sự các em muốn thuê căn này sao? Thêm chút tiền nữa là có thể thuê chỗ tốt hơn rồi."
Tần Trung Huy đáp: "Tạm thời cứ ở đây đã.
Nơi này gần trường của hai đứa nhỏ, lại tiện cho việc bán đồ ăn sáng sau này."
"Nhưng nếu vậy, ít nhất các em nên chọn ở tầng một chứ.
Tầng một tiện đi lại hơn."
Tần Trung Huy cười hiền lành, không nói gì thêm.
Dù sao tầng một cũng đắt hơn nhiều.
Gác xép tuy nhỏ nhưng nếu dọn dẹp lại sẽ thành một căn phòng nhỏ cho hai chị em ở.
Chỉ có điều đến mùa đông thì sẽ khá lạnh, nhưng Tiểu Thập vẫn rất vui mừng.
Cô bé đứng ở cửa sổ, chỉ vào lan can bên ngoài, hớn hở nói: "Chị ơi, nhìn kìa, có con chim nhỏ!"
"Ừ, chị thấy rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook