Tần Trung Huy luôn biết rằng, trong ba anh em trai (không tính em gái), anh là người kém được coi trọng nhất.
Hồi nhỏ, anh phải mặc lại quần áo, giày dép của anh cả.
Trước khi nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp hai, tất cả đồ dùng học tập của anh đều là đồ anh cả đã dùng hoặc đã hỏng.
Thực ra, anh có thể học tiếp lên cấp ba, nhưng gia đình bảo không có tiền nên không cho anh học.
Sau đó, mỗi khi nói chuyện với người khác, bố mẹ anh lại bảo rằng "Thằng hai đầu óc chậm chạp, không hợp với việc học hành, đâu có thông minh bằng thằng út Tần Kỳ Quần".
Nhưng ai ngờ rằng, Tần Kỳ Quần mới học cấp hai có một ngày đã nói không muốn đi học nữa, bảo rằng học quá vất vả.
Vì vậy, Tần Trung Huy vô cùng ghen tị với em trai, và trong lòng cũng cảm thấy bất công.
Nhưng anh biết mình không thể so bì với em trai được.
Hồi còn nhỏ, mỗi dịp Tết đến, Tần Kỳ Quần luôn có quần áo và giày dép mới, và mỗi khi đi chợ, chỉ cần Tần Kỳ Quần đòi thứ gì, bố mẹ nhất định sẽ mua cho.
Mọi thứ trong nhà đều ưu tiên cho em trai trước.
Lúc đó, Tần Trung Huy chỉ có thể tự nhủ phải biết điều, vì em trai nhỏ hơn mình.
Sau này khi lớn lên, anh cả kết hôn với một cô gái thành phố và có được công việc ở huyện.
Dù vậy, bố mẹ vẫn bỏ tiền ra mua cho chị dâu một chiếc xe đạp.
Đến khi em trai kết hôn, bố mẹ càng rộng tay hơn, sắm hẳn cho vợ chồng Tần Kỳ Quần ba món đồ gia dụng lớn.
Còn anh, khi kết hôn với Tô Vân, không có nhà riêng, bố mẹ chỉ cho cô một chiếc vòng bạc và vài bộ chăn màn...!Mà thực ra, chiếc vòng bạc đó không phải mới mua, nó vốn là một đôi, nhưng một chiếc đã bị mất, nên họ chỉ cho Tô Vân chiếc còn lại.
Tần Trung Huy biết vợ mình bị thiệt thòi, nên luôn cố gắng đối xử tốt với vợ, nghĩ rằng như vậy có thể bù đắp cho cô.
Cho đến hôm nay, Tần Trung Huy mới nhận ra rằng, sự nhẫn nhịn và sự hiểu chuyện của anh, suốt bao nhiêu năm qua, đã bị gia đình xem như điều hiển nhiên.
Nếu chỉ có mình anh, anh cũng có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, anh là một người chồng, một người cha của hai đứa trẻ, và là trụ cột của gia đình này.
Anh không thể vì sự yếu đuối của mình mà để vợ con phải chịu khổ nữa.
Cụ Tần sửng sốt, ông ngạc nhiên nói: "Mày định làm loạn phải không? Tao còn chưa chết, mày đã đòi chia nhà!"
Câu nói khó khăn nhất đã được thốt ra, Tần Trung Huy lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Anh nói: "Mấy năm trước, anh cả đã chia ra ở riêng rồi.
Con không chia là vì nghĩ con cái còn nhỏ.
Bây giờ bọn trẻ đã lớn, tốt hơn là nên chia nhà thôi."
Cụ Tần tức giận, cầm lấy cây gậy bên cạnh định đánh Tần Trung Huy.
Thấy vậy, ánh mắt Tần Giao lạnh lùng, cô hét lớn: "Ai đó?!"
Cụ Tần giật mình, dừng lại và quay đầu nhìn Tần Giao.
Cô nghiêm túc nói: "Vừa nãy con thấy có người trèo qua tường."
Cụ Tần là người rất coi trọng thể diện.
Nếu ông đánh con trai chỉ vì chuyện chia nhà và làm ầm ĩ lên, thì sẽ rất mất mặt.
Ông hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi: "Mày đòi chia nhà chỉ vì tao không cho mày tiền chữa bệnh à?"
"Không phải," Tần Trung Huy hiền lành nhưng không ngốc, anh sẽ không thừa nhận điều này.
Anh thở dài nói: "Con cũng không chắc tay con có thể chữa khỏi hay không.
Nếu không chữa được, con không thể tiếp tục đi làm nữa.
Có lẽ con sẽ quay về làm việc tay chân, nhưng ngay cả những việc đó cũng có thể không ai thuê con."
Tần Giao đứng bên cạnh lên tiếng: "Bố đừng lo lắng quá.
Con chắc rằng ông nội và chú út sẽ không để bố như thế đâu.
Dù con và Tiểu Thập còn nhỏ, nhưng ông nội và chú út chắc chắn sẽ nuôi bố!"
Cụ Tần không nói gì, chỉ nhìn về phía Tần Kỳ Quần, nhưng vợ chồng anh ta đã thay đổi sắc mặt.
Phùng Lan không nhịn được, cúi đầu thì thầm điều gì đó vào tai Tần Kỳ Quần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook