Thập Niên 80 Gả Cho Nam Chính
-
Chương 21: Vô Tình Gặp Nhau 1
Chuông leng keng~~
Chuông báo giờ chuẩn bị vào thi đã vang lên, cả dãy lớp học tức khắc trở nên im lặng.
Nhạc Hỷ đang ôm túi văn phòng phẩm và gắng sức chạy lên chạy xuống các tầng lầu, nhưng vẫn không tìm thấy phòng thi của mình đâu, làm cô vô cùng lo lắng.
Phải biết rằng kỳ thi đại học lần này có liên quan đến tương lai của cả một người sau này!
Nhưng nếu như bình thường nơi này đã quá quen thuộc nay dường như lại biến thành mê cung. Dù cho cô có đi vòng quanh các phòng học trên tầng như thế nào đi nữa, vẫn không tìm được vị trí chính xác phòng thi của mình.
Mãi cho đến khi cô đang lo lắng đến mức sắp ngã quỵ, thì một bóng người cao gầy bất ngờ từ trên trời bay xuống, mặc bộ quần áo của chủ nhiệm giáo vụ, nói với cô bằng khuôn mặt đỏ thẫm quen thuộc: “Bạn học Nhạc Hỷ, em thi muộn rồi, đi theo tôi!”
“Em thi muộn rồi, đi theo tôi!”
“Đi theo tôi, đi theo tôi...”
Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ Vệ Thành theo vòng lặp vang lên, anh bước tới, xốc nách Nhạc Hỷ, trực tiếp túm cô rời đi.
Nhạc Hỷ điên cuồng quẫy đạp chân, vươn tay vào không khí níu kéo gào lên: “Không!! Để cho em đi thi!!!”
Sau đó, người giãy nảy lên như một con cá chép, đối diện với đôi mắt tròn xoe long lanh của người em trai ở giường bên cạnh.
Hai đôi mắt hạnh giống hệt nhau tức khắc nhìn thẳng vào nhau, một đôi mắt thì vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt còn lại thì tràn đầy tò mò.
Nhạc Hỷ lấy lại phản ứng trước, cô trấn tĩnh lại, sau đó lườm cậu nhóc kia: “Em nhìn cái gì mà nhìn? Ai cho em vào trong?”
Nhạc Nhạc cười toe toét, thành thật giải thích rằng cha để cho cậu nhóc vào đây đánh thức chị gái dậy, sau đó ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chị vừa rồi bị làm sao vậy? Đạp loạn xạ hết lên.” Nói xong còn tự mình làm trò hề khoa chân múa tay.
Vừa làm, cái miệng nhỏ còn lảm nhảm không ngừng.
“Chị ơi, chị còn rưng rưng nước mắt nữa cơ, vừa gào vừa hét, huhuhu khóc đến mức thảm thương.”
“...”
Trên trán của Nhạc Hỷ vạch ra ba đường kẻ đen xì, cô ấn đầu cậu nhóc xuống, hỏi xem cô còn hét lên cái gì nữa không.
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn nằm bò một bên giường, đầu không dám nhúc nhích, nắm tay dơ lên giống như đi học nói: “AA, để em đi thi! Em muốn đi thi!”
Học xong, cậu bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Chị ơi, có phải hôm nay chị phải thi không ạ?”
Nhạc Hỷ khóe miệng giật giật, cô sắp có kỳ thi nhưng không phải là hôm nay mà là hai ngày nữa.
Loại bài kiểm tra nhỏ này sẽ không khiến cô gặp ác mộng, nguyên nhân chính là do bóng đen của kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước để lại cho cô quá nặng.
Lần đó, cô thi trượt nên đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí non nớt của mình, khiến cô luôn canh cánh trong lòng, không lúc nào được thoải mái.
Khi đó, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ rằng, nếu mình có thể quay lại năm mười tám tuổi thì thật tuyệt, nếu có cơ hội làm lại tất cả, cô nhất định sẽ thi thật tốt!
Và may mắn, bây giờ cô lại có cơ hội đó.
Nhưng nghĩ đến tình huống trong mơ, tâm trạng sao lại khó chịu như vậy.
Mấu chốt là tại sao hình ảnh của chủ nhiệm giáo vụ là đồng chí Vệ Thành, mới gặp một lần đã tung thẳng đến xuất hiện trong giấc mơ được?
Vẻ mặt của Nhạc Hỷ không thể nào giải thích được.
Lại một ngày mới, Uông Hồng Anh thức dậy sớm hấp bánh bao, bên trong nhân tóp mỡ, mùi thơm làm cho người ta chảy cả nước miếng.
Nhạc Hỷ ăn một cái trên bàn, trước khi rời đi thì lấy thêm một cái nữa. Cô vừa mới ra ngoài không được bao lâu thì bất ngờ bắt gặp một bóng dáng cao gầy vô cùng quen thuộc.
Nhưng cũng không hẳn là quen biết, gương mặt của người đó chỉ mới xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Nhạc Hỷ dừng lại một bước, trong lòng không khỏi cảm thấy vi diệu.
Người xưa hay nói, ngày nghĩ gì đêm mơ đó, mấy ngày này cô bận học, trong tiềm thức nghĩ đến kỳ thi còn có thể hiểu được nhưng tại sao trong mơ lại gặp được người này, rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô đang chìm đắm trong sự nghi ngờ của bản thân mình và một bóng người cách đó không xa cũng đã phát hiện ra cô và đứng đó như thể đang do dự không biết có nên đến và chào hỏi cô không.
Đối mặt với ánh mắt của người khác, Nhạc Hỷ vô thức mỉm cười với anh.
Người đàn ông cười lớn và đi về phía bên này không chút do dự. Lúc anh đi qua đường thì bị một người vội vã đi làm lao tới đâm phải.
Chỉ thấy động tác của anh thoáng loạng choạng, dù tránh va chạm kịp thời nhưng người cũng hơi loạng choạng suýt ngã.
Anh kịp thời chống vào vách tường, cúi đầu xoa xoa lông mày, tựa hồ có chút không thoải mái.
Nhạc Hỷ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cảm thấy giống như đã từng xảy ra chuyện này, cô không khỏi tăng tốc chạy tới, nhân tiện nhớ lại trong đầu một lượt.
Trên đường đi học, ờ trong góc phố, một đồng chí nam đang ủ rũ gục đầu vào tường và nói là mình bị hạ đường huyết...
Chuông báo giờ chuẩn bị vào thi đã vang lên, cả dãy lớp học tức khắc trở nên im lặng.
Nhạc Hỷ đang ôm túi văn phòng phẩm và gắng sức chạy lên chạy xuống các tầng lầu, nhưng vẫn không tìm thấy phòng thi của mình đâu, làm cô vô cùng lo lắng.
Phải biết rằng kỳ thi đại học lần này có liên quan đến tương lai của cả một người sau này!
Nhưng nếu như bình thường nơi này đã quá quen thuộc nay dường như lại biến thành mê cung. Dù cho cô có đi vòng quanh các phòng học trên tầng như thế nào đi nữa, vẫn không tìm được vị trí chính xác phòng thi của mình.
Mãi cho đến khi cô đang lo lắng đến mức sắp ngã quỵ, thì một bóng người cao gầy bất ngờ từ trên trời bay xuống, mặc bộ quần áo của chủ nhiệm giáo vụ, nói với cô bằng khuôn mặt đỏ thẫm quen thuộc: “Bạn học Nhạc Hỷ, em thi muộn rồi, đi theo tôi!”
“Em thi muộn rồi, đi theo tôi!”
“Đi theo tôi, đi theo tôi...”
Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ Vệ Thành theo vòng lặp vang lên, anh bước tới, xốc nách Nhạc Hỷ, trực tiếp túm cô rời đi.
Nhạc Hỷ điên cuồng quẫy đạp chân, vươn tay vào không khí níu kéo gào lên: “Không!! Để cho em đi thi!!!”
Sau đó, người giãy nảy lên như một con cá chép, đối diện với đôi mắt tròn xoe long lanh của người em trai ở giường bên cạnh.
Hai đôi mắt hạnh giống hệt nhau tức khắc nhìn thẳng vào nhau, một đôi mắt thì vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt còn lại thì tràn đầy tò mò.
Nhạc Hỷ lấy lại phản ứng trước, cô trấn tĩnh lại, sau đó lườm cậu nhóc kia: “Em nhìn cái gì mà nhìn? Ai cho em vào trong?”
Nhạc Nhạc cười toe toét, thành thật giải thích rằng cha để cho cậu nhóc vào đây đánh thức chị gái dậy, sau đó ngây thơ hỏi: “Chị ơi, chị vừa rồi bị làm sao vậy? Đạp loạn xạ hết lên.” Nói xong còn tự mình làm trò hề khoa chân múa tay.
Vừa làm, cái miệng nhỏ còn lảm nhảm không ngừng.
“Chị ơi, chị còn rưng rưng nước mắt nữa cơ, vừa gào vừa hét, huhuhu khóc đến mức thảm thương.”
“...”
Trên trán của Nhạc Hỷ vạch ra ba đường kẻ đen xì, cô ấn đầu cậu nhóc xuống, hỏi xem cô còn hét lên cái gì nữa không.
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn nằm bò một bên giường, đầu không dám nhúc nhích, nắm tay dơ lên giống như đi học nói: “AA, để em đi thi! Em muốn đi thi!”
Học xong, cậu bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Chị ơi, có phải hôm nay chị phải thi không ạ?”
Nhạc Hỷ khóe miệng giật giật, cô sắp có kỳ thi nhưng không phải là hôm nay mà là hai ngày nữa.
Loại bài kiểm tra nhỏ này sẽ không khiến cô gặp ác mộng, nguyên nhân chính là do bóng đen của kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước để lại cho cô quá nặng.
Lần đó, cô thi trượt nên đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí non nớt của mình, khiến cô luôn canh cánh trong lòng, không lúc nào được thoải mái.
Khi đó, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ rằng, nếu mình có thể quay lại năm mười tám tuổi thì thật tuyệt, nếu có cơ hội làm lại tất cả, cô nhất định sẽ thi thật tốt!
Và may mắn, bây giờ cô lại có cơ hội đó.
Nhưng nghĩ đến tình huống trong mơ, tâm trạng sao lại khó chịu như vậy.
Mấu chốt là tại sao hình ảnh của chủ nhiệm giáo vụ là đồng chí Vệ Thành, mới gặp một lần đã tung thẳng đến xuất hiện trong giấc mơ được?
Vẻ mặt của Nhạc Hỷ không thể nào giải thích được.
Lại một ngày mới, Uông Hồng Anh thức dậy sớm hấp bánh bao, bên trong nhân tóp mỡ, mùi thơm làm cho người ta chảy cả nước miếng.
Nhạc Hỷ ăn một cái trên bàn, trước khi rời đi thì lấy thêm một cái nữa. Cô vừa mới ra ngoài không được bao lâu thì bất ngờ bắt gặp một bóng dáng cao gầy vô cùng quen thuộc.
Nhưng cũng không hẳn là quen biết, gương mặt của người đó chỉ mới xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Nhạc Hỷ dừng lại một bước, trong lòng không khỏi cảm thấy vi diệu.
Người xưa hay nói, ngày nghĩ gì đêm mơ đó, mấy ngày này cô bận học, trong tiềm thức nghĩ đến kỳ thi còn có thể hiểu được nhưng tại sao trong mơ lại gặp được người này, rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô đang chìm đắm trong sự nghi ngờ của bản thân mình và một bóng người cách đó không xa cũng đã phát hiện ra cô và đứng đó như thể đang do dự không biết có nên đến và chào hỏi cô không.
Đối mặt với ánh mắt của người khác, Nhạc Hỷ vô thức mỉm cười với anh.
Người đàn ông cười lớn và đi về phía bên này không chút do dự. Lúc anh đi qua đường thì bị một người vội vã đi làm lao tới đâm phải.
Chỉ thấy động tác của anh thoáng loạng choạng, dù tránh va chạm kịp thời nhưng người cũng hơi loạng choạng suýt ngã.
Anh kịp thời chống vào vách tường, cúi đầu xoa xoa lông mày, tựa hồ có chút không thoải mái.
Nhạc Hỷ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cảm thấy giống như đã từng xảy ra chuyện này, cô không khỏi tăng tốc chạy tới, nhân tiện nhớ lại trong đầu một lượt.
Trên đường đi học, ờ trong góc phố, một đồng chí nam đang ủ rũ gục đầu vào tường và nói là mình bị hạ đường huyết...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook