Từ khi gặp Lâm Thủ Nghĩa hôm qua, Lưu Ngọc Lan đã bồn chồn không yên, ai đời ông ta lại đội mưa đi hỏi bà ấy là có thấy Lâm Kiều không?

Cả đêm mất ngủ, sáng sớm vừa hửng sáng, bà ấy đã rời khỏi nhà, băng qua đoạn đường lầy lội hơn ba mươi dặm để đến đây.
Nghe thấy vợ lão Triệu nói vậy, mặt bà ấy đỏ bừng vì giận dữ, bước nhanh đến trước mặt Tôn Tú Chi: "Kiều Kiều đâu? Kiều Kiều có phải mất tích rồi không?"

Tôn Tú Chi sao có thể thừa nhận, bà ta trừng mắt nhìn vợ lão Triệu: "Kiều Kiều vẫn đang ngoan ngoãn ở nhà, đừng có nghe mấy lời đồn nhảm nhí."

"Tôi nói láo sao? Tôi cần gì phải nói dối?" Vợ của Triệu Tam tức cười đáp trả: "Chuyện này cả làng đều biết, không tin bà cứ đi hỏi ai cũng được.

Có phải các người vừa chôn bà cụ xong là định bán con bé Kiều đi không?"

Có những việc làm thì được, nói ra lại không được.


Tôn Tú Chi đang bận rộn, bị ngăn lại thì đã không vui, thấy xung quanh có người tò mò nhìn sang, mặt bà ta càng khó coi hơn: "Chẳng qua là con gái bà không được nhận, nên thấy người khác lên thành phố thì khó chịu phải không?”
“Tôi nói thật nhé, là lỗi của con gái bà, sinh liền hai đứa đều là con gái, bây giờ kế hoạch hóa gia đình trong thành phố được quản lý rất nghiêm, mỗi tháng đều phải kiểm tra kinh nguyệt, nếu sinh con thứ sẽ mất cả việc.

Con gái bà không sinh được con trai, sao không để người ta tìm người khác sinh?"

Những lời này chẳng khác nào chọc thẳng vào nỗi đau của vợ lão Triệu, bà ấy chẳng thèm để ý đến Lưu Ngọc Lan nữa, lập tức cãi nhau với Tôn Tú Chi.

Lưu Ngọc Lan cũng không có tâm trạng quan tâm hai người này có cãi nhau hay không, bà ấy vòng qua hai người họ, tiến vào viện.

Gặp ba con nhà họ Lâm đang ra ngoài kiểm tra tình hình, bà ấy liếc qua Lâm Thủ Nghĩa với vẻ mặt không được tốt cho lắm, rồi hỏi Lâm Vĩ đang lộ rõ vẻ bối rối ngay khi thấy mình: "Đại Vĩ, con nói thật với bác, có phải Kiều Kiều mất tích rồi không?"

Khi Lưu Ngọc Lan tái hôn, Lâm Vĩ đã đủ lớn để nhớ mọi chuyện.

Anh ấy vẫn nhớ mỗi lần bà ấy mua kẹo cho Lâm Kiều, bà ấy cũng mua cho anh ấy một cái.


Khi đó, Tôn Tú Chi liên tiếp mang thai với bận rộn chăm sóc đứa con trai út yếu đuối, nên bà ta giao anh ấy cho bà cụ Lâm chăm.
Nhìn Lưu Ngọc Lan, anh ấy không khỏi nghĩ, nếu bà ấy là mẹ ruột của mình, cho dù có thêm con thì chắc bà ấy cũng sẽ không bỏ bê anh ấy như vậy.

Sau đó, em trai anh ấy không qua khỏi, bị phát ban và mất.

Ba mẹ anh ấy mới đón anh ấy về nhà, thậm chí vì anh ấy mà…

Lâm Vĩ cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt lo lắng và khẩn thiết của bà ấy: "Kiều Kiều mất tích rồi, từ sáng hôm kia."

Mắt Lưu Ngọc Lan tối sầm lại, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

Tôn Tú Chi phản ứng lại thì vội chạy vào sân, đụng phải ánh mắt đỏ hoe của bà ấy: "Trợ cấp của liệt sĩ cũng đưa hết cho các người rồi, cái gì cũng đưa hết rồi, các người là chú thím mà đối xử với Kiều Kiều như vậy sao? Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi...!tôi cũng không thiết sống nữa!"

Nghe bà ấy nhắc đến cả trợ cấp liệt sĩ trước mặt mọi người, Tôn Tú Chi thẹn quá hóa giận: "Đứa trẻ này do nhà chúng tôi chăm sóc từ nhỏ, không theo họ Lưu của chị, cũng không theo họ Đặng của người chồng mới của chị.

Chị không nuôi lấy một ngày, không chăm lấy một ngày, lấy tư cách gì mà xen vào chuyện nhà chúng tôi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương