Thập Niên 80 Gả Cho Ác Bá
-
Chương 35: Vỡ Òa Như Thác Ghềnh Đổ Nước
Dịch giả: Uất Kim Hương
Diệp Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt anh mới phát hiện người đàn ông trông cao to, râu ria xồm xoàm lại mím chặt môi, thân hình cứng rắn như núi nhưng trong ánh mắt thấp thoáng sự yếu ớt và thấp thỏm mà anh cố ẩn giấu vào nơi sâu nhất. Nhận ra điều này làm cô quá đỗi đau lòng.
Nói thật, kiếp trước cô đã từng nhìn thấy rất nhiều biểu cảm hoặc bình tĩnh, hoặc lạnh lùng của anh, nhưng thật sự thì chưa bao giờ cô thấy những lúc anh suy sụp như vậy.
Kiếp này gặp lại người cũ, thế mà cô cảm thấy hình như người mình quen biết là một người đàn ông hoàn toàn khác. Cô chợt nhận ra anh cũng biết xấu hổ, thỉnh thoảng anh luống cuống tay chân, anh còn giỏi giang nhiều kế. Và đôi lúc, anh sẽ giống như một cậu bé ngại ngùng, có những phút giây yếu lòng và tự ti...
Ấn tượng vốn có của cô đối với anh lần lượt bị phá vỡ, điều đó khiến tim cô vừa chua vừa ngọt, mềm nhũn đến mức không nói nên lời.
Trước khi sống lại, cô được người này bảo vệ suốt bấy nhiêu năm nhưng tiếc là cả hai lại không có cơ hội trao trái tim cho nhau. Chỉ đến khi cận kề cái chết cô mới hiểu được trọn vẹn tình yêu của anh, nhưng lúc đó đã không kịp trả lại cho anh bất cứ thứ gì nữa rồi.
Cô hối hận cũng không kịp.
Sau khi chết, cô lang thang giữa không gian đầy sương trắng. Cô lang thang bao lâu thì cũng hối hận bấy lâu.
Hồi tưởng lại tiếng kêu đau đớn như muốn xé ruột xé gan của người đàn ông này, nhớ lại giọt nước mắt nóng bỏng của anh rơi trên mặt cô, cô nghĩ, nếu có cơ hội sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ quý trọng anh, yêu anh, nhường nhịn anh mọi chuyện.
Nếu anh dừng chân không tiến, cô cũng không ngại bước tiếp chín trăm chín mươi chín bước còn lại.
Thế thì... Sao cô lại để ý đến những thứ này?
"Anh tốt đẹp như vậy, có anh là đủ rồi.” Diệp Uyển Thanh bước lên ôm lấy người đàn ông vĩ đại của mình. Ánh mắt cô dịu dàng, giọng nói ngọt ngào nhưng rất chắc chắn: “Anh rất tốt, em gái anh cũng rất tốt, tôi... Anh biết không, tôi thích cả hai người.”
"À..." Qua Uyên thở gấp một hồi mới bình tĩnh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Cơ thể của anh vẫn cứng đờ như tượng.
Diệp Uyển Thanh ôm anh một hồi, không đợi được cái ôm đáp trả của anh, cũng không đợi được một lời thổ lộ thì chỉ biết trợn mắt mà miệng thì lầu bầu: “Cái cục đá này”.
Ôm một cái cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Diệp Uyển Thanh buông tay rồi đi về phía trước, anh chàng nào đó vội vàng đuổi theo.
Hình như thời gian tối nay trôi qua nhanh hơn bình thường, chỉ trong nháy mắt mà cổng ra vào của bến xe đã xuất hiện ở phía trước.
Diệp Uyển Thanh khoát khoát tay với cái cục đá bự chảng bên cạnh: "Tôi về đây, anh cũng phải về cẩn thận nhé.”
"Ừm.” Qua Uyên đáp lại một tiếng cụt lủn.
Đến lúc này, Diệp Uyển Thanh mới phát hiện nãy giờ cô chỉ lo hồi ức với ngẩn người nên không chú ý cả hai đã không nói với nhau bất cứ câu gì từ sau cái ôm vừa nãy... Ông tướng này đúng là, một câu nói ngọt ngào cũng không nói cho được, làm cô tức muốn chết.
Diệp Uyển Thanh quay đầu đi thẳng vào bến xe.
Qua Uyên vội vàng lia đèn pin xuống dưới chân cô, từ xa lặng lẽ chiếu sáng cho con đường cô muốn đi.
Đợi sau khi cô rẽ vào cửa chính của ký túc xá bến xe, không nhìn thấy bóng người nữa thì Qua Uyên mới tắt đèn pin một cách lưu luyến, sau đó nhét vào túi quần.
Thế rồi, cảm xúc mà anh cố đè nén nãy giờ đã không còn nén thêm được nữa, niềm vui trong lòng lập tức vỡ òa cứ như thể thác ghềnh đổ nước.
Hạnh phúc!
Phấn khích!
Anh cảm thấy nếu bây giờ mình nhảy dựng lên thì có khi sẽ kéo được một ngôi sao trên trời xuống cũng nên!
Anh vui đến mức đó luôn đấy!
Diệp Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt anh mới phát hiện người đàn ông trông cao to, râu ria xồm xoàm lại mím chặt môi, thân hình cứng rắn như núi nhưng trong ánh mắt thấp thoáng sự yếu ớt và thấp thỏm mà anh cố ẩn giấu vào nơi sâu nhất. Nhận ra điều này làm cô quá đỗi đau lòng.
Nói thật, kiếp trước cô đã từng nhìn thấy rất nhiều biểu cảm hoặc bình tĩnh, hoặc lạnh lùng của anh, nhưng thật sự thì chưa bao giờ cô thấy những lúc anh suy sụp như vậy.
Kiếp này gặp lại người cũ, thế mà cô cảm thấy hình như người mình quen biết là một người đàn ông hoàn toàn khác. Cô chợt nhận ra anh cũng biết xấu hổ, thỉnh thoảng anh luống cuống tay chân, anh còn giỏi giang nhiều kế. Và đôi lúc, anh sẽ giống như một cậu bé ngại ngùng, có những phút giây yếu lòng và tự ti...
Ấn tượng vốn có của cô đối với anh lần lượt bị phá vỡ, điều đó khiến tim cô vừa chua vừa ngọt, mềm nhũn đến mức không nói nên lời.
Trước khi sống lại, cô được người này bảo vệ suốt bấy nhiêu năm nhưng tiếc là cả hai lại không có cơ hội trao trái tim cho nhau. Chỉ đến khi cận kề cái chết cô mới hiểu được trọn vẹn tình yêu của anh, nhưng lúc đó đã không kịp trả lại cho anh bất cứ thứ gì nữa rồi.
Cô hối hận cũng không kịp.
Sau khi chết, cô lang thang giữa không gian đầy sương trắng. Cô lang thang bao lâu thì cũng hối hận bấy lâu.
Hồi tưởng lại tiếng kêu đau đớn như muốn xé ruột xé gan của người đàn ông này, nhớ lại giọt nước mắt nóng bỏng của anh rơi trên mặt cô, cô nghĩ, nếu có cơ hội sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ quý trọng anh, yêu anh, nhường nhịn anh mọi chuyện.
Nếu anh dừng chân không tiến, cô cũng không ngại bước tiếp chín trăm chín mươi chín bước còn lại.
Thế thì... Sao cô lại để ý đến những thứ này?
"Anh tốt đẹp như vậy, có anh là đủ rồi.” Diệp Uyển Thanh bước lên ôm lấy người đàn ông vĩ đại của mình. Ánh mắt cô dịu dàng, giọng nói ngọt ngào nhưng rất chắc chắn: “Anh rất tốt, em gái anh cũng rất tốt, tôi... Anh biết không, tôi thích cả hai người.”
"À..." Qua Uyên thở gấp một hồi mới bình tĩnh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Cơ thể của anh vẫn cứng đờ như tượng.
Diệp Uyển Thanh ôm anh một hồi, không đợi được cái ôm đáp trả của anh, cũng không đợi được một lời thổ lộ thì chỉ biết trợn mắt mà miệng thì lầu bầu: “Cái cục đá này”.
Ôm một cái cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Diệp Uyển Thanh buông tay rồi đi về phía trước, anh chàng nào đó vội vàng đuổi theo.
Hình như thời gian tối nay trôi qua nhanh hơn bình thường, chỉ trong nháy mắt mà cổng ra vào của bến xe đã xuất hiện ở phía trước.
Diệp Uyển Thanh khoát khoát tay với cái cục đá bự chảng bên cạnh: "Tôi về đây, anh cũng phải về cẩn thận nhé.”
"Ừm.” Qua Uyên đáp lại một tiếng cụt lủn.
Đến lúc này, Diệp Uyển Thanh mới phát hiện nãy giờ cô chỉ lo hồi ức với ngẩn người nên không chú ý cả hai đã không nói với nhau bất cứ câu gì từ sau cái ôm vừa nãy... Ông tướng này đúng là, một câu nói ngọt ngào cũng không nói cho được, làm cô tức muốn chết.
Diệp Uyển Thanh quay đầu đi thẳng vào bến xe.
Qua Uyên vội vàng lia đèn pin xuống dưới chân cô, từ xa lặng lẽ chiếu sáng cho con đường cô muốn đi.
Đợi sau khi cô rẽ vào cửa chính của ký túc xá bến xe, không nhìn thấy bóng người nữa thì Qua Uyên mới tắt đèn pin một cách lưu luyến, sau đó nhét vào túi quần.
Thế rồi, cảm xúc mà anh cố đè nén nãy giờ đã không còn nén thêm được nữa, niềm vui trong lòng lập tức vỡ òa cứ như thể thác ghềnh đổ nước.
Hạnh phúc!
Phấn khích!
Anh cảm thấy nếu bây giờ mình nhảy dựng lên thì có khi sẽ kéo được một ngôi sao trên trời xuống cũng nên!
Anh vui đến mức đó luôn đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook