Ông cụ phía trước đã nhường sang một bên, tên buôn người cũng bước hai bước sang bên cạnh.
Đồn trưởng Lý đi vào trong, hỏi một bác gái ở phía sau: “Bác gái, nhà bác có giỏ không? Giỏ rách cũng được.”
“Những cái đó đều hữu dụng, cũng không thể cho cậu được đâu.”
Bác gái mặc một bộ quần áo đầy những mảng vá, những mũi kim khâu rất dày, nhìn vào là biết ngay đây là một người biết cách chi tiêu.
Đồn trưởng Lý hỏi những người dân xung quanh: “Nhà ai có giỏ rách không, cho tôi mượn dùng một chút?”
Tên buôn người cũng tò mò nhìn xung quanh, muốn xem ai ngốc đến mức cho mượn đồ.
Đúng vào lúc này!
Lợi dụng lúc tên buôn người không chú ý, đồn trưởng Lý xông lên khống chế gã, những người khác cũng xông vào hỗ trợ.
Tên buôn người bị bắt, người dân xung quanh hoảng loạn.
Đồn trưởng Lý quát lớn: “Đừng ai nhúc nhích! Đây là kẻ buôn người, bây giờ hãy nhìn xem xung quanh có ai lạ mặt không.
Kẻ lạ mặt kia chính là kẻ buôn người.
Chúng sẽ bắt cóc con cháu của mọi người để bán lấy tiền!”
Câu nói cuối cùng đã phát huy tác dụng.
Mọi người đều nhìn sang hai bên, phát hiện ra rằng ngoài tên buôn người bị bắt này ra, không còn người lạ mặt nào khác.
Ông cụ đứng trước tên buôn người lúc nãy nói: “Đồng chí, chỗ chúng tôi không có người lạ nào khác.
Cũng không biết tên buôn người đáng ghét này lọt vào đây bằng cách nào.”
“Không sao đâu bác ạ.
Mọi người hãy cẩn thận, nếu nhà ai có người lạ đến, bất kể nam hay nữ, lập tức báo cáo ngay.
Những kẻ này tám phần mười là buôn người.”
Cấp dưới của đồn trưởng Lý tóm gọn tên buôn người, nhét vào xe và chuẩn bị đưa về đồn để thẩm vấn.
Ông ấy nói với Triệu Đại Hà: “Đồng chí Triệu Đại Hà, lần này nhờ anh nhắc nhở mà chúng ta mới tóm được tên buôn người này.
Nếu không chúng ta có thể đã bỏ lỡ hắn.”
Triệu Đại Hà là một người thật thà: “Đây cũng không phải là công lao của tôi, tất cả đều là nhờ cậu nhóc Ôn Độ này nói cho tôi biết.”
Đồn trưởng Lý bất ngờ nhìn Ôn Độ, giơ tay vỗ vai Ôn Độ: “Tốt lắm cậu bé, là một hạt giống tốt đấy.
Cố gắng học tập, sau này thi vào trường cảnh sát, tốt nghiệp rồi về đồn của chúng tôi làm việc nhé.”
Lý tưởng của Ôn Độ lại không phải là làm cảnh sát.
Làm cảnh sát không phải là không tốt, nhưng lý tưởng của cậu là kiếm tiền, biến em gái cậu trở thành công chúa mà người người đều ngưỡng mộ.
Trời đã tối.
Đồn trưởng Lý dẫn theo tên buôn người và hài cốt của những đứa trẻ quay về.
Ôn Độ bắt được tên buôn người nhưng trong lòng lại rất bực bội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook