Còn chuyện tổ chức đám cưới, tạm thời chưa làm, đợi khi Cao Lượng tốt nghiệp đại học rồi tính.
Cao Lượng có tình, có nghĩa, có trách nhiệm, gả cho sinh viên duy nhất trong phạm vi mấy chục cây số, Bùi Tú chắc hẳn là kiếp trước đã tích đức mới có được phúc này.
Đó là những gì cư dân trấn Lạc Tịch bàn tán về lý do kết hôn của cặp đôi này, cũng là “sự thật” mà Cao Lượng và nhà họ Cao muốn cho người ngoài biết.
Về đến nhà, nhìn thấy hàng hoa nở rực rỡ bên bức tường sân, Bùi Tú dần bình tĩnh lại, bớt đi sự chán ghét mà Lưu Phượng Lan đã gây ra trước đó.
Vừa quan sát nhà cửa, Bùi Tú vừa đi lên lầu.
Khi đến chỗ ngoặt cầu thang giữa tầng một và tầng hai, cô chợt nghe thấy tiếng động lạ, dường như có ai đó đang bực bội.
Trong nhà có trộm sao?
Bùi Tú nhìn quanh, định tìm một thứ gì đó để làm vũ khí cho trận đánh đầu tiên sau khi xuyên không.
Trên lầu lại vang lên tiếng la hét: “Mẹ nó! Nóng chết mất! Nóng chết mất!”
Là tiếng của Cao Linh!
Bùi Tú nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, vài ngày trước, Cao Linh lấy cớ nhà đông người để chuyển sang nhà cô ở.
Cô ta còn lục lọi lấy chìa khóa từ bà nội Bùi Tú, rồi tự nhiên ở lại nhà này.
Nhà ven sông hai tầng, đương nhiên hơn hẳn nhà họ Cao với lưng dựa vào ruộng.
“Mẹ nó! Không có điều hòa thì thôi, đến cái quạt cũng không có, sống thế này sao chịu nổi! A a a!!”
Ngay sau đó là tiếng đồ vật bị ném mạnh xuống sàn.
Bùi Tú chậm rãi thu chân lại, rất hứng thú cân nhắc lời của Cao Linh.
Nếu nhớ không nhầm, vào năm 1988, tỷ lệ nhà ở thành thị có quạt điện còn chưa tới một phần ba, huống chi là một thị trấn nhỏ ở Giang Nam như thế này.
Với kiến thức chỉ mới ở bậc trung học, làm sao Cao Linh có thể biết đến điều hòa? Đến cả Cao Lượng, dù đã học đại học trên tỉnh, cũng chưa chắc biết điều này.
Chẳng lẽ...!Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bùi Tú.
“Chẳng lẽ mình phải trải qua thêm một lần thi tốt nghiệp cấp ba và thi đại học nữa sao? Sao không phải là trọng sinh sau khi thi xong chứ? Khi đó có thể lên tỉnh thành ở, có bồn cầu tự hoại, có quạt máy.
Bây giờ thì đang sống cái quái gì thế này!”
Bùi Tú nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Ngay sau đó, cô nhanh nhẹn bước lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cao Linh chưa kịp phản ứng, cô gom hết đồ đạc của cô ta nhét vào túi.
Cao Linh cuối cùng cũng hoàn hồn, nhảy lên giận dữ: “Bùi Tú, cô là đồ nhà quê! Cô dám đụng vào đồ của tôi à!”
Ban đầu, Bùi Tú định nhét lại đồ đạc trả cho Cao Linh và đuổi cô ta đi.
Nhưng giờ đây, cô bước đến bên cửa sổ, giơ cái túi ra ngoài, hơi mỉm cười với Cao Linh: “Tôi là nhà quê, chẳng lẽ cô thì không phải? Khinh thường tôi đến thế, chẳng lẽ không sợ đồ quý giá của cô bị làm bẩn khi ở trong nhà tôi?”
Nói xong, Bùi Tú buông tay.
Cao Linh theo bản năng chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy đồ đạc của mình rơi tứ tung dưới đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook