Hơn nữa năm lớp 12, cô đã bất chấp sự phản đối của gia đình mà không đăng ký thi đại học, lại cùng Trần Khải thành tích không tốt đăng ký vào trường kỹ thuật.
Cô vẫn còn nhớ vào năm tốt nghiệp trường kỹ thuật cũng là mùa hè như vậy, cô về nhà tuyên bố sẽ kết hôn với Trần Khải, mặc dù Tiền Quốc Thịnh và Lý Uyển Trân không thích chàng trai dáng vẻ lưu manh kia, nhưng đã phản đối nhiều năm rồi, con gái vẫn như bị mù một lòng một dạ quyết định chọn cậu ta, cũng đành phải dẫn cô đi mua quần áo và đồ dùng để kết hôn.
Lúc đó, một gia đình bốn người đi bộ bên lề đường, một chiếc xe tải kéo gỗ đi qua bên cạnh, sợi dây thừng ban đầu được sử dụng để cố định gỗ không biết lý do tại sao đột nhiên bị gãy, gỗ trong một toa xe đổ xuống như trút nước. Trong hoảng loạn, Lý Uyển Trân đã đẩy con gái bên cạnh mình ra, nhưng mình và chồng và con trai của mình đã bị gỗ đè lên người.
Tiền Giai Ninh nhớ rằng lúc đó cô giống như bị điên, cô vừa gào khóc vừa cố gắng để đẩy gỗ ra mà cô không thể di chuyển, nhưng bất luận cô có gào khóc và dập đầu thế nào đi chăng nữa, ba mẹ và em trai của cô cũng không bao giờ trở lại được.
Sau khi xong tang lễ của gia đình, cô kết hôn với Trần Khải, nhưng lúc cô mang thai bảy tháng, cô không ngờ lại bất ngờ chứng kiến cảnh tượng chồng và bạn học nữ của mình quấn lấy nhau trên giường. Tiền Giai Ninh bị đả kích cầm chổi bên cạnh xông lên đánh đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ đó, mặt Trần Khải bị chổi quét hai cái, không kiên nhẫn đẩy cô ra, Tiền Giai Ninh nặng nề ngã xuống đất.
Đứa trẻ bị mất bởi vì đã mang thai nhiều tháng, cơ thể của Tiền Giai Ninh đã bị tổn thương không thể chữa khỏi, sau này cũng không thể mang thai nữa. Nhà họ Trần không muốn có một người phụ nữ không thể sinh con, lúc ấy đã để Trần Khải và Tiền Giai Ninh ly hôn, trực tiếp đuổi Tiền Giai Ninh ra khỏi nhà. Tiền Giai Ninh không có đồng nào trong người cũng không nơi nương tựa, vì phải điều dưỡng thân thể, cô chỉ có thể nhịn đau đớn bán căn nhà ba mẹ để lại cho mình, lấy tiền thuê một cái lều nhỏ để cơm nước qua ngày, tĩnh dưỡng hơn một tháng mới từ trên giường bò dậy.
Hơn hai mươi năm sau đó, Tiền Giai Ninh vẫn không kết hôn, cô một thân một mình đến một thành phố xa lạ dốc sức làm ăn, rửa chén, bốc xếp gạch, phát tờ rơi, và sau đó đổi nghề sang bán hàng, trải qua nhiều năm nỗ lực cuối cùng cô đã tiết kiệm được tiền để mua một ngôi nhà của riêng mình. Lúc cô nhận được hàng triệu đơn đặt hàng lớn vào đêm đó, cô đứng một mình trên ban công nhìn vào thành phố đầy ánh sáng rực rỡ, cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng cô. Ba mẹ và em trai đột ngột qua đời, chồng ngoại tình, Tiền Giai Ninh không còn nhớ rõ đã bao lâu mình không có một nụ cười thật sự, cô phát hiện ra rằng qua nhiều năm như thế mà xung quanh mình ngay cả một người có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cũng không có.
Nhìn vào vầng trăng sáng trên bầu trời kia, Tiền Giai Ninh không khỏi nhớ lại thời gian trước khi ba mẹ cô qua đời, đó thực sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô: “Nếu tôi có thể gặp lại ba mẹ tôi, cho dù muốn mạng sống của tôi, tôi cũng sẵn sàng.” Nói xong câu đó, cô nhìn thấy một Tụ Bảo Bồn rơi từ trên trời xuống trúng đầu mình.
Nhìn thấy Tiền Giai Ninh đã nhớ lại chuyện trước đó, Tụ Bảo Bồn đắc ý vỗ vỗ cái bụng tròn trịa: “Thế nào, có phải rất bội phục thủ đoạn anh minh thần võ của ta không.”
Tiền Giai Ninh vốn cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng bây giờ mình thật sự trở về năm mười tám tuổi, cô cảm thấy không có gì để hoài nghi nữa, dù sao mình cũng không có gì đáng để người khác lừa gạt.
Cô nhìn Tụ Bảo Bồn cúi đầu tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn cậu.”
Cô vẫn còn nhớ vào năm tốt nghiệp trường kỹ thuật cũng là mùa hè như vậy, cô về nhà tuyên bố sẽ kết hôn với Trần Khải, mặc dù Tiền Quốc Thịnh và Lý Uyển Trân không thích chàng trai dáng vẻ lưu manh kia, nhưng đã phản đối nhiều năm rồi, con gái vẫn như bị mù một lòng một dạ quyết định chọn cậu ta, cũng đành phải dẫn cô đi mua quần áo và đồ dùng để kết hôn.
Lúc đó, một gia đình bốn người đi bộ bên lề đường, một chiếc xe tải kéo gỗ đi qua bên cạnh, sợi dây thừng ban đầu được sử dụng để cố định gỗ không biết lý do tại sao đột nhiên bị gãy, gỗ trong một toa xe đổ xuống như trút nước. Trong hoảng loạn, Lý Uyển Trân đã đẩy con gái bên cạnh mình ra, nhưng mình và chồng và con trai của mình đã bị gỗ đè lên người.
Tiền Giai Ninh nhớ rằng lúc đó cô giống như bị điên, cô vừa gào khóc vừa cố gắng để đẩy gỗ ra mà cô không thể di chuyển, nhưng bất luận cô có gào khóc và dập đầu thế nào đi chăng nữa, ba mẹ và em trai của cô cũng không bao giờ trở lại được.
Sau khi xong tang lễ của gia đình, cô kết hôn với Trần Khải, nhưng lúc cô mang thai bảy tháng, cô không ngờ lại bất ngờ chứng kiến cảnh tượng chồng và bạn học nữ của mình quấn lấy nhau trên giường. Tiền Giai Ninh bị đả kích cầm chổi bên cạnh xông lên đánh đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ đó, mặt Trần Khải bị chổi quét hai cái, không kiên nhẫn đẩy cô ra, Tiền Giai Ninh nặng nề ngã xuống đất.
Đứa trẻ bị mất bởi vì đã mang thai nhiều tháng, cơ thể của Tiền Giai Ninh đã bị tổn thương không thể chữa khỏi, sau này cũng không thể mang thai nữa. Nhà họ Trần không muốn có một người phụ nữ không thể sinh con, lúc ấy đã để Trần Khải và Tiền Giai Ninh ly hôn, trực tiếp đuổi Tiền Giai Ninh ra khỏi nhà. Tiền Giai Ninh không có đồng nào trong người cũng không nơi nương tựa, vì phải điều dưỡng thân thể, cô chỉ có thể nhịn đau đớn bán căn nhà ba mẹ để lại cho mình, lấy tiền thuê một cái lều nhỏ để cơm nước qua ngày, tĩnh dưỡng hơn một tháng mới từ trên giường bò dậy.
Hơn hai mươi năm sau đó, Tiền Giai Ninh vẫn không kết hôn, cô một thân một mình đến một thành phố xa lạ dốc sức làm ăn, rửa chén, bốc xếp gạch, phát tờ rơi, và sau đó đổi nghề sang bán hàng, trải qua nhiều năm nỗ lực cuối cùng cô đã tiết kiệm được tiền để mua một ngôi nhà của riêng mình. Lúc cô nhận được hàng triệu đơn đặt hàng lớn vào đêm đó, cô đứng một mình trên ban công nhìn vào thành phố đầy ánh sáng rực rỡ, cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng cô. Ba mẹ và em trai đột ngột qua đời, chồng ngoại tình, Tiền Giai Ninh không còn nhớ rõ đã bao lâu mình không có một nụ cười thật sự, cô phát hiện ra rằng qua nhiều năm như thế mà xung quanh mình ngay cả một người có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cũng không có.
Nhìn vào vầng trăng sáng trên bầu trời kia, Tiền Giai Ninh không khỏi nhớ lại thời gian trước khi ba mẹ cô qua đời, đó thực sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô: “Nếu tôi có thể gặp lại ba mẹ tôi, cho dù muốn mạng sống của tôi, tôi cũng sẵn sàng.” Nói xong câu đó, cô nhìn thấy một Tụ Bảo Bồn rơi từ trên trời xuống trúng đầu mình.
Nhìn thấy Tiền Giai Ninh đã nhớ lại chuyện trước đó, Tụ Bảo Bồn đắc ý vỗ vỗ cái bụng tròn trịa: “Thế nào, có phải rất bội phục thủ đoạn anh minh thần võ của ta không.”
Tiền Giai Ninh vốn cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng bây giờ mình thật sự trở về năm mười tám tuổi, cô cảm thấy không có gì để hoài nghi nữa, dù sao mình cũng không có gì đáng để người khác lừa gạt.
Cô nhìn Tụ Bảo Bồn cúi đầu tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook