[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
-
Chương 47
Tiền Giai Ninh lấy lại tinh thần, vội vàng tránh ra: “Vậy mời bác vào, nhưng mà chỗ của cháu nhỏ nên ít chỗ, mỗi lần chỉ tiếp được hai mươi lăm người thôi.” Cô nhìn hàng dài, thấy cũng có đến năm sáu mươi người.
Bác trai nghe thấy chỉ tiếp được hai mươi lăm người, lập tức nhấc chân chạy vào bên trong, chân cảng còn linh hoạt hơn cả người trẻ tuổi.
Tuy Tiền Giai Ninh có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy nhiều người như thế đến ủng hộ, nhưng mấy người hàng xóm còn kinh ngạc hơn cả cô, sáng sớm có người ra ngoài mua đồ ăn thấy có mấy chục người xếp hàng ở đầu phố Nam thì hơi ngơ ngác.
Thiên tính của người Trung Quốc là thích hóng chuyện, nhìn thấy nhiều người xếp hàng như thế cũng bỏ việc của mình đi sang hỏi chuyện, đặc biệt là bác gái nói mấy ngày nữa là nhà họ Tiền sẽ tiền mất tật mang, một đám nghi ngờ nhìn bọn họ: “Mọi người ở đây làm gì thế?”
Một người phụ nữ trung niên do tới chậm một bước nên không kịp đi vào cùng mấy người đợt đầu tiên, nhìn ánh mắt tò mò của bọn họ thì càng không vui hơn, bĩu môi nói: “Không nhìn thấy xếp hàng à, đương nhiên là đến để ăn sáng rồi!” Bà ta phe phẩy cái quạt hai lần, không nhịn được cáu gắt với người phía sau: “Tất cả là tại ông chồng chết tiệt nhà tôi, ra ngoài rồi ông ta mới nhớ ra quên mang tiền, chuyển về nhà lấy lại vừa hay làm lỡ mất một chuyến xe buýt, nếu không thì tôi đã xếp trước rồi.”
Người đàn ông bị mắng chết tiệt rụt cổ không dám lên tiếng, yên lặng mà xoay người sang chỗ khác nghển cổ nhìn vào bên trong.
“Xếp hàng ăn sáng?” Các bác gái hàng xóm càng ngơ hơn: “Ở nhà con bé á?”
Đang hỏi thì bỗng nhiên có mấy chàng trai trẻ đẹp xe như bay đến, bởi vì tốc độ quá nhanh nên lúc đến trước mặt suýt chút nữa thì không thắng được xe, vội vàng nhảy xuống đẩy xe sang bên cạnh, vừa la hét bảo đến muộn rồi đến muộn rồi vừa vội vàng nhanh chóng ra phía sau xếp hàng.
Phong cách này không đúng lắm nha, nhà ông Tiền khai trương quán đến pháo còn chưa đốt mà đã có nhiều người đến như thế, quần chúng vây xem liếc nhìn nhau chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì.
Hàng xóm ngẩn ra, bình thường chỉ có gần ba mươi hộ bán đồ ăn sáng từ phố Nam đến phố Bắc, mà chỉ có một nửa người ra ngoài mua đồ ăn sáng, bình thường đều bán hết ở phố này rồi sang phố khác, hôm nay có nhiều người đến như thế thì không cần đổi chỗ khác đã bán hết rồi.
Ông Triệu vừa dọn sạp bán bánh nướng cho hàng xóm láng giềng, vừa lấy đồ mà vợ mình đưa đến đẩy ra phía đối diện nhà Tiền Giai Ninh, kéo giọng dùng sức thét to: “Bánh nướng bánh bao cháo gạo kê! Mới nấu nóng hổi đây!”
Vốn ông ta tưởng sẽ có rất nhiều người đến đây, ai ngờ mấy người đó lại không nghe thấy như bị điếc, đến cả đầu cũng không quay sang.
Ông Triệu hơi sửng sốt, chẳng lẽ là giọng của ông ta còn chưa đủ, ông ta lại gân cổ lên rao thêm một lần: “Bánh nướng bánh bao cháo gạo kê, không cần xếp hàng, mua ăn ngay!”
“Trời ạ nói nhỏ thôi!” Một dì đứng sau xếp hàng không vui: “Lớn tiếng thế làm gì, định hét cho tôi điếc luôn à?”
Ông Triệu bị khí thế của dì kia áp đảo, thưa dạ giải thích một câu: “Chỗ tôi không cần xếp hàng.”
“Tưởng gì, quán cơm sáng dưới lầu nhà tôi cũng không cần xếp hàng.”
Ông Triệu ngẩn ra: “Vậy cô đến đây mua làm gì.”
Vẻ mặt kia nhìn ông ta như thể đang lo cho đồ ngốc, thương hại lắc đầu, vừa cầm cây quạt quạt gió, vừa xoay người không thèm chú ý đến ông ta nữa.
Ông Triệu gãi đầu, hàng xóm hóng hớt ở bên cạnh cũng bàn tán sôi nổi, không ngờ đường số một phía Đông nhỏ hẹp lại có ngày náo nhiệt như thế.
Có người vui vẻ cởi mở đi đến trước đội xếp hàng, tò mò hỏi một câu thay cho tiếng lòng của đại đa số quần chúng ăn dưa trên phố: “Mọi người từ đâu đến thế? Họ hàng nhà Tiểu Mễ à? Đến ủng hộ cho con bé à?”
Bác trai nghe thấy chỉ tiếp được hai mươi lăm người, lập tức nhấc chân chạy vào bên trong, chân cảng còn linh hoạt hơn cả người trẻ tuổi.
Tuy Tiền Giai Ninh có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy nhiều người như thế đến ủng hộ, nhưng mấy người hàng xóm còn kinh ngạc hơn cả cô, sáng sớm có người ra ngoài mua đồ ăn thấy có mấy chục người xếp hàng ở đầu phố Nam thì hơi ngơ ngác.
Thiên tính của người Trung Quốc là thích hóng chuyện, nhìn thấy nhiều người xếp hàng như thế cũng bỏ việc của mình đi sang hỏi chuyện, đặc biệt là bác gái nói mấy ngày nữa là nhà họ Tiền sẽ tiền mất tật mang, một đám nghi ngờ nhìn bọn họ: “Mọi người ở đây làm gì thế?”
Một người phụ nữ trung niên do tới chậm một bước nên không kịp đi vào cùng mấy người đợt đầu tiên, nhìn ánh mắt tò mò của bọn họ thì càng không vui hơn, bĩu môi nói: “Không nhìn thấy xếp hàng à, đương nhiên là đến để ăn sáng rồi!” Bà ta phe phẩy cái quạt hai lần, không nhịn được cáu gắt với người phía sau: “Tất cả là tại ông chồng chết tiệt nhà tôi, ra ngoài rồi ông ta mới nhớ ra quên mang tiền, chuyển về nhà lấy lại vừa hay làm lỡ mất một chuyến xe buýt, nếu không thì tôi đã xếp trước rồi.”
Người đàn ông bị mắng chết tiệt rụt cổ không dám lên tiếng, yên lặng mà xoay người sang chỗ khác nghển cổ nhìn vào bên trong.
“Xếp hàng ăn sáng?” Các bác gái hàng xóm càng ngơ hơn: “Ở nhà con bé á?”
Đang hỏi thì bỗng nhiên có mấy chàng trai trẻ đẹp xe như bay đến, bởi vì tốc độ quá nhanh nên lúc đến trước mặt suýt chút nữa thì không thắng được xe, vội vàng nhảy xuống đẩy xe sang bên cạnh, vừa la hét bảo đến muộn rồi đến muộn rồi vừa vội vàng nhanh chóng ra phía sau xếp hàng.
Phong cách này không đúng lắm nha, nhà ông Tiền khai trương quán đến pháo còn chưa đốt mà đã có nhiều người đến như thế, quần chúng vây xem liếc nhìn nhau chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì.
Hàng xóm ngẩn ra, bình thường chỉ có gần ba mươi hộ bán đồ ăn sáng từ phố Nam đến phố Bắc, mà chỉ có một nửa người ra ngoài mua đồ ăn sáng, bình thường đều bán hết ở phố này rồi sang phố khác, hôm nay có nhiều người đến như thế thì không cần đổi chỗ khác đã bán hết rồi.
Ông Triệu vừa dọn sạp bán bánh nướng cho hàng xóm láng giềng, vừa lấy đồ mà vợ mình đưa đến đẩy ra phía đối diện nhà Tiền Giai Ninh, kéo giọng dùng sức thét to: “Bánh nướng bánh bao cháo gạo kê! Mới nấu nóng hổi đây!”
Vốn ông ta tưởng sẽ có rất nhiều người đến đây, ai ngờ mấy người đó lại không nghe thấy như bị điếc, đến cả đầu cũng không quay sang.
Ông Triệu hơi sửng sốt, chẳng lẽ là giọng của ông ta còn chưa đủ, ông ta lại gân cổ lên rao thêm một lần: “Bánh nướng bánh bao cháo gạo kê, không cần xếp hàng, mua ăn ngay!”
“Trời ạ nói nhỏ thôi!” Một dì đứng sau xếp hàng không vui: “Lớn tiếng thế làm gì, định hét cho tôi điếc luôn à?”
Ông Triệu bị khí thế của dì kia áp đảo, thưa dạ giải thích một câu: “Chỗ tôi không cần xếp hàng.”
“Tưởng gì, quán cơm sáng dưới lầu nhà tôi cũng không cần xếp hàng.”
Ông Triệu ngẩn ra: “Vậy cô đến đây mua làm gì.”
Vẻ mặt kia nhìn ông ta như thể đang lo cho đồ ngốc, thương hại lắc đầu, vừa cầm cây quạt quạt gió, vừa xoay người không thèm chú ý đến ông ta nữa.
Ông Triệu gãi đầu, hàng xóm hóng hớt ở bên cạnh cũng bàn tán sôi nổi, không ngờ đường số một phía Đông nhỏ hẹp lại có ngày náo nhiệt như thế.
Có người vui vẻ cởi mở đi đến trước đội xếp hàng, tò mò hỏi một câu thay cho tiếng lòng của đại đa số quần chúng ăn dưa trên phố: “Mọi người từ đâu đến thế? Họ hàng nhà Tiểu Mễ à? Đến ủng hộ cho con bé à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook