[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
-
Chương 21
Chỉ tiếc sau khi lên cấp ba cậu ta tiếp xúc với nhiều người trong xã hội, những hoài bão lúc đầu anh ta lập ra lập tức tan thành mây khói, ngược lại cậu ta lại cảm thấy cả ngày ở phòng hát với sân trượt băng mới là hưởng thụ cuộc sống.
Làm một thiếu niên không có tiền nhưng lúc ra ngoài lại muốn hào phóng, đương nhiên cậu ta sẽ cần một cô bạn gái ngây thơ xinh đẹp ngọt ngào như Tiền Giai Ninh.
Vì thế Tiền Giai Ninh trưởng thành chậm cuối cùng cũng rơi vào thư tình và một đống lời ngon tiếng ngọt của Trần Khải, thật lòng rơi vào cái lưới mật mà Trần Khải đã bện sẵn cho cô.
Nhìn sắc mặt Tiền Giai Ninh càng ngày càng không tốt, Lý Uyển Trân cẩn thận gọi cô: “Tiểu Mễ, con sao thế?”
“A, không sao!” Tiền Giai Ninh nhanh chóng thoát khỏi dòng hồi tưởng, lập tức đổi một gương mặt tươi cười: “Con đang nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ ra ngoài bán hàng.”
“Nhưng con đâu biết làm món nào đâu?” Tuy không muốn đả kích sự tích cực của con gái, nhưng Lý Uyển Trân thật sự không muốn nhiều thịt như thế bị lãng phí, mua một miếng thịt to như thế phải mất mấy đồng lận đấy.
“Không sao ạ, con có thực đơn.” Tiền Giai Ninh cầm quyển sách do Thực lão đưa cho ra: “Mẹ cứ chờ đếm tiền hộ con đi!”
Lý Uyển Trân nhìn mấy chữ to “thực đơn bách khoa toàn thư” trên mặt bìa mà càng thêm sầu lo: “Đây không phải quyển sách ế hàng bán một hào một quyển ở hiệu sách ven đường sao?”
Tiền Giai Ninh: “…”
Lý Uyển Trân rửa mặt xong rồi đi chuẩn bị cơm sáng, Tiền Giai Ninh rửa sạch thịt, hỏi Lý Uyển Trân cái thớt to đặt trên bàn lớn trong sân, thái một miếng thịt thành hạt lựu trước, rồi bắt đầu băm thịt.
Ban đầu Lý Uyển Trân cảm thấy Tiền Giai Ninh cùng lắm nhiệt tình được ba phút, đợi mỏi tay tê cánh chắc chuyện buôn bán nhỏ này sẽ dẹp bỏ. Chỉ là không ngờ Tiền Giai Ninh đã bỏ tiền mừng tuổi tích góp mấy năm của cô để mua rau bán thịt, về sau không bán ra được không biết sẽ tức tới mức nào. Lý Uyển Trân thở dài, về phòng kéo Tiền Quốc Thịnh dậy, nhỏ giọng dặn dò: “Tháng này tiêu ít lại, đợi lúc được phát lương thì cho Tiểu Mễ hai mươi đồng, em thấy lần này con bé xác định sẽ phải lỗ hết tiền mừng tuổi.”
Tiền Quốc Thịnh cũng thương con, mặc dù xót tiền nhưng cũng càng sợ Tiền Giai Ninh nóng trong người, ông móc trong mấy cái túi, gom lại được một đồng, đặt lên tay của Lý Uyển Trân. “Chốc nữa bà đưa chỗ này cho Tiểu Mễ trước, đừng để cả tiền ăn trưa cũng không có. Thực ra đứa nhỏ cũng là có lòng tốt, muốn rèn luyện bản thân, cho nên cho dù bị lỗ, bà cũng đừng nói con bé, hết tiền thì chúng ta lại kiếm thêm, không thể đả kích lòng tin của con bé.”
Hai vợ chồng bàn bạc xong, Lý Uyển Trân vội vàng vào trong phòng bếp làm bữa trưa để buổi trưa đưa đến đơn vị, thuận tiện chiên một bát sốt trứng gà ăn kèm với mì. Đợi sau khi làm xong hết, lúc này bà mới chậm rãi phát hiện ra tiếng băm thịt ở bên ngoài hình như vẫn chưa dừng. Lý Uyển Trân vội vội vàng vàng lau tay, quay người đẩy cửa phòng ra, đi gọi Tiền Giai Ninh vào ăn cơm.
Vừa mở cửa, Lý Uyển Trân đã bị khí thế một tay một cái dao của Tiền Giai Ninh làm chấn động, chỉ thấy cô cầm hai cái dao thái thịt như cầm dùi trống, băm lên đống thịt vừa nhanh vừa có tiết tấu, phát ra tiếng vang hơi nặng nề nhưng lại vô cùng có nhịp.
Tiền Giai Ninh bỏ thịt đã băm xong vào trong một cái bồn, rồi lại lấy một miếng thịt khác vừa thái nhỏ vừa ngẩng đầu nhìn Lý Uyển Trân, mỉm cười. “Mẹ ơi, Gia Phong đã dậy chưa ạ? Không được thì hôm nay để em ấy theo con đi, cứ đi theo ba mẹ đến đơn vị cũng không hay.”
“Chao ôi, tổ tông của tôi ơi, con nhìn tay chút đi.” Lý Uyển Trân bị dọa tới dựng hết cả lông tơ, vội vã chạy đến. “Ba của con vừa mài dao thái thịt xong, sắc lắm đấy.”
Làm một thiếu niên không có tiền nhưng lúc ra ngoài lại muốn hào phóng, đương nhiên cậu ta sẽ cần một cô bạn gái ngây thơ xinh đẹp ngọt ngào như Tiền Giai Ninh.
Vì thế Tiền Giai Ninh trưởng thành chậm cuối cùng cũng rơi vào thư tình và một đống lời ngon tiếng ngọt của Trần Khải, thật lòng rơi vào cái lưới mật mà Trần Khải đã bện sẵn cho cô.
Nhìn sắc mặt Tiền Giai Ninh càng ngày càng không tốt, Lý Uyển Trân cẩn thận gọi cô: “Tiểu Mễ, con sao thế?”
“A, không sao!” Tiền Giai Ninh nhanh chóng thoát khỏi dòng hồi tưởng, lập tức đổi một gương mặt tươi cười: “Con đang nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ ra ngoài bán hàng.”
“Nhưng con đâu biết làm món nào đâu?” Tuy không muốn đả kích sự tích cực của con gái, nhưng Lý Uyển Trân thật sự không muốn nhiều thịt như thế bị lãng phí, mua một miếng thịt to như thế phải mất mấy đồng lận đấy.
“Không sao ạ, con có thực đơn.” Tiền Giai Ninh cầm quyển sách do Thực lão đưa cho ra: “Mẹ cứ chờ đếm tiền hộ con đi!”
Lý Uyển Trân nhìn mấy chữ to “thực đơn bách khoa toàn thư” trên mặt bìa mà càng thêm sầu lo: “Đây không phải quyển sách ế hàng bán một hào một quyển ở hiệu sách ven đường sao?”
Tiền Giai Ninh: “…”
Lý Uyển Trân rửa mặt xong rồi đi chuẩn bị cơm sáng, Tiền Giai Ninh rửa sạch thịt, hỏi Lý Uyển Trân cái thớt to đặt trên bàn lớn trong sân, thái một miếng thịt thành hạt lựu trước, rồi bắt đầu băm thịt.
Ban đầu Lý Uyển Trân cảm thấy Tiền Giai Ninh cùng lắm nhiệt tình được ba phút, đợi mỏi tay tê cánh chắc chuyện buôn bán nhỏ này sẽ dẹp bỏ. Chỉ là không ngờ Tiền Giai Ninh đã bỏ tiền mừng tuổi tích góp mấy năm của cô để mua rau bán thịt, về sau không bán ra được không biết sẽ tức tới mức nào. Lý Uyển Trân thở dài, về phòng kéo Tiền Quốc Thịnh dậy, nhỏ giọng dặn dò: “Tháng này tiêu ít lại, đợi lúc được phát lương thì cho Tiểu Mễ hai mươi đồng, em thấy lần này con bé xác định sẽ phải lỗ hết tiền mừng tuổi.”
Tiền Quốc Thịnh cũng thương con, mặc dù xót tiền nhưng cũng càng sợ Tiền Giai Ninh nóng trong người, ông móc trong mấy cái túi, gom lại được một đồng, đặt lên tay của Lý Uyển Trân. “Chốc nữa bà đưa chỗ này cho Tiểu Mễ trước, đừng để cả tiền ăn trưa cũng không có. Thực ra đứa nhỏ cũng là có lòng tốt, muốn rèn luyện bản thân, cho nên cho dù bị lỗ, bà cũng đừng nói con bé, hết tiền thì chúng ta lại kiếm thêm, không thể đả kích lòng tin của con bé.”
Hai vợ chồng bàn bạc xong, Lý Uyển Trân vội vàng vào trong phòng bếp làm bữa trưa để buổi trưa đưa đến đơn vị, thuận tiện chiên một bát sốt trứng gà ăn kèm với mì. Đợi sau khi làm xong hết, lúc này bà mới chậm rãi phát hiện ra tiếng băm thịt ở bên ngoài hình như vẫn chưa dừng. Lý Uyển Trân vội vội vàng vàng lau tay, quay người đẩy cửa phòng ra, đi gọi Tiền Giai Ninh vào ăn cơm.
Vừa mở cửa, Lý Uyển Trân đã bị khí thế một tay một cái dao của Tiền Giai Ninh làm chấn động, chỉ thấy cô cầm hai cái dao thái thịt như cầm dùi trống, băm lên đống thịt vừa nhanh vừa có tiết tấu, phát ra tiếng vang hơi nặng nề nhưng lại vô cùng có nhịp.
Tiền Giai Ninh bỏ thịt đã băm xong vào trong một cái bồn, rồi lại lấy một miếng thịt khác vừa thái nhỏ vừa ngẩng đầu nhìn Lý Uyển Trân, mỉm cười. “Mẹ ơi, Gia Phong đã dậy chưa ạ? Không được thì hôm nay để em ấy theo con đi, cứ đi theo ba mẹ đến đơn vị cũng không hay.”
“Chao ôi, tổ tông của tôi ơi, con nhìn tay chút đi.” Lý Uyển Trân bị dọa tới dựng hết cả lông tơ, vội vã chạy đến. “Ba của con vừa mài dao thái thịt xong, sắc lắm đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook