[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
-
Chương 18
Nụ cười trên mặt Tiền Giai Ninh cứng đờ, quay đầu đi lặng lẽ khắc bé thỏ trắng của mình, đúng lúc Thực lão chơi xong một ván trò chơi, chẳng mấy khi ông ấy lại buông điện thoại trong tay xuống, dạo bước đến nhìn Tì Hưu trong tay Tụ Bảo Bồn, gật đầu đầy ẩn ý: “Tuy trình độ hơi kém nhưng có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ.”
Vẻ mặt Tụ Bảo Bồn ki nghe thấy vậy lộ ra sự vui vẻ: “Ý mấy người là Tì Hưu hút tiền tài giống tôi á?”
Thực lão có nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Nói cậu chỉ có vào chứ không có ra!”
Tiền Giai Ninh “Xì” một tiếng bật cười thành tiếng, tay run lên làm tai thỏ con bị cắt mất một nửa, Tụ Bảo Bồn lườm hai người, ngẩng đầu vô cùng kiêu ngạo nhìn Thực lão: “Ông không giống Tì Hưu, cho nên mới không có tiền để sửa lại phủ, mà phải mượn tôi.”
Biểu cảm của Thực lão lập tức cứng lại, thẹn quá hoá giận vung tay áo, lại rúc lên ghế sô pha nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chơi trò chơi.
Tụ Bảo Bồn vui vẻ vì cãi thắng, cậu cẩn thận để lại tứ bất tượng “Tì Hưu” này vào trong túi áo yếm, sau đó chân ngắn nhỏ ngồi bên cạnh Tiền Giai Ninh, mỗi khi Tiền Giai Ninh không khống chế tốt lực làm bay mất nửa cây củ cải là lại thấy Tụ Bảo Bồn ập tức “xoạt” đứng bật dậy, chân ngắn nhỏ dùng sức di chuyển, lần nào cũng có thể bắt chuẩn được củ cải sắp rơi xuống đất, sau đó cẩn thận để vào chậu bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ Tụ Bảo Bồn như đến cả sợi củ cải cũng không bỏ qua, tay Tiền Giai Ninh căng thẳng run lên, cuối cùng cô cũng chật vật khắc xong một bé thỏ trắng, lau mồ hôi trên trán không nhịn được hỏi: “Đây không phải củ cải do Thực lão chuẩn bị sao?”
Tụ Bảo Bồn trợn tròn đôi mắt đen bóng to: “Đó là do tôi bỏ tiền.”
Tiền Giai Ninh ngậm miệng, lại cầm lấy củ cải chuẩn bị khắc một đóa hoa, Tụ Bảo Bồn cầm sọt sợi củ cải như nhớ ra gì đó, ngượng ngùng xoắn xít nhích đến bên cạnh Tiền Giai Ninh: “Tôi bảo này cô Tiểu Mễ…”
“Hả?” Tiền Giai Ninh cúi đầu nhìn nhóc béo vừa nhích đến gần đùi cô, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Cô cũng bắt đầu kiếm tiền, có phải sau này cô sẽ bỏ tiền mua đồ ăn không?” Tụ Bảo Bồn bày ra bộ dạng như cực kỳ tức giận: “Khoai tây và củ cải của hai hôm nay coi nhe tôi cho cô đi, từ ngày mai cô có thể tự bỏ tiền của mình ra mua rồi.”
Tiền Giai Ninh nhìn thấy sự căng thẳng lo lắng hiện lên trong ánh mắt Tụ Bảo Bồn, cuối cùng cô đánh bạo vươn tay véo khuôn mặt nhỏ mập mạp của Tụ Bảo Bồn: “Được, tôi tự bỏ tiền.”
Tụ Bảo Bồn vừa lơ là đã bị véo má, cậu hơi nhíu mày, biểu cảm biểu đạt sự bất mãn khi bị véo má, cậu lại nghe thấy Tiền Giai Ninh bổ sung thêm một câu: “Tiền đồ ăn hai hôm nay cũng trả cho cậu, cảm ơn cậu đã mời được cho tôi một giáo viên tốt như thế.”
Vừa nghe thấy tiền đồ ăn hai hôm nay có thể thu hồi được, Tụ Bảo Bồn lập tức vứt bất mãn do bị bẹo má ra sau đầu, vui vẻ nói: “Bốn bỏ năm lên, cô đưa cho tôi mười đồng là được.”
“Cậu không biết xấu hổ quá đấy!” Mắt Thực lão nhìn điện thoại mà tai vẫn hóng chuyện, rũ mắt chơi trò chơi mà vẫn không quên phá Tụ Bảo Bồn: “Khoai tây và củ cải tổng cộng chỉ mất có tám đồng chín, sao cậu không bốn bỏ lên năm tính tình một trăm luôn đi.”
Nhìn gương mặt bụ bẫm của Tụ Bảo Bồn đỏ lên, Tiền Giai Ninh yên lặng quay đầu tiếp tục khắc củ cải, hai vị thần tiên cãi nhau, tốt nhất cô không nên xen vào.
Tụ Bảo Bồn thở hổn hà hổn hển nghẹn một hồi lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một câu: “Tôi còn phải chuẩn bị thêm nguyên liệu đi kèm cho cô ấy đấy.”
Vẻ mặt Tụ Bảo Bồn ki nghe thấy vậy lộ ra sự vui vẻ: “Ý mấy người là Tì Hưu hút tiền tài giống tôi á?”
Thực lão có nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Nói cậu chỉ có vào chứ không có ra!”
Tiền Giai Ninh “Xì” một tiếng bật cười thành tiếng, tay run lên làm tai thỏ con bị cắt mất một nửa, Tụ Bảo Bồn lườm hai người, ngẩng đầu vô cùng kiêu ngạo nhìn Thực lão: “Ông không giống Tì Hưu, cho nên mới không có tiền để sửa lại phủ, mà phải mượn tôi.”
Biểu cảm của Thực lão lập tức cứng lại, thẹn quá hoá giận vung tay áo, lại rúc lên ghế sô pha nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chơi trò chơi.
Tụ Bảo Bồn vui vẻ vì cãi thắng, cậu cẩn thận để lại tứ bất tượng “Tì Hưu” này vào trong túi áo yếm, sau đó chân ngắn nhỏ ngồi bên cạnh Tiền Giai Ninh, mỗi khi Tiền Giai Ninh không khống chế tốt lực làm bay mất nửa cây củ cải là lại thấy Tụ Bảo Bồn ập tức “xoạt” đứng bật dậy, chân ngắn nhỏ dùng sức di chuyển, lần nào cũng có thể bắt chuẩn được củ cải sắp rơi xuống đất, sau đó cẩn thận để vào chậu bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ Tụ Bảo Bồn như đến cả sợi củ cải cũng không bỏ qua, tay Tiền Giai Ninh căng thẳng run lên, cuối cùng cô cũng chật vật khắc xong một bé thỏ trắng, lau mồ hôi trên trán không nhịn được hỏi: “Đây không phải củ cải do Thực lão chuẩn bị sao?”
Tụ Bảo Bồn trợn tròn đôi mắt đen bóng to: “Đó là do tôi bỏ tiền.”
Tiền Giai Ninh ngậm miệng, lại cầm lấy củ cải chuẩn bị khắc một đóa hoa, Tụ Bảo Bồn cầm sọt sợi củ cải như nhớ ra gì đó, ngượng ngùng xoắn xít nhích đến bên cạnh Tiền Giai Ninh: “Tôi bảo này cô Tiểu Mễ…”
“Hả?” Tiền Giai Ninh cúi đầu nhìn nhóc béo vừa nhích đến gần đùi cô, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Cô cũng bắt đầu kiếm tiền, có phải sau này cô sẽ bỏ tiền mua đồ ăn không?” Tụ Bảo Bồn bày ra bộ dạng như cực kỳ tức giận: “Khoai tây và củ cải của hai hôm nay coi nhe tôi cho cô đi, từ ngày mai cô có thể tự bỏ tiền của mình ra mua rồi.”
Tiền Giai Ninh nhìn thấy sự căng thẳng lo lắng hiện lên trong ánh mắt Tụ Bảo Bồn, cuối cùng cô đánh bạo vươn tay véo khuôn mặt nhỏ mập mạp của Tụ Bảo Bồn: “Được, tôi tự bỏ tiền.”
Tụ Bảo Bồn vừa lơ là đã bị véo má, cậu hơi nhíu mày, biểu cảm biểu đạt sự bất mãn khi bị véo má, cậu lại nghe thấy Tiền Giai Ninh bổ sung thêm một câu: “Tiền đồ ăn hai hôm nay cũng trả cho cậu, cảm ơn cậu đã mời được cho tôi một giáo viên tốt như thế.”
Vừa nghe thấy tiền đồ ăn hai hôm nay có thể thu hồi được, Tụ Bảo Bồn lập tức vứt bất mãn do bị bẹo má ra sau đầu, vui vẻ nói: “Bốn bỏ năm lên, cô đưa cho tôi mười đồng là được.”
“Cậu không biết xấu hổ quá đấy!” Mắt Thực lão nhìn điện thoại mà tai vẫn hóng chuyện, rũ mắt chơi trò chơi mà vẫn không quên phá Tụ Bảo Bồn: “Khoai tây và củ cải tổng cộng chỉ mất có tám đồng chín, sao cậu không bốn bỏ lên năm tính tình một trăm luôn đi.”
Nhìn gương mặt bụ bẫm của Tụ Bảo Bồn đỏ lên, Tiền Giai Ninh yên lặng quay đầu tiếp tục khắc củ cải, hai vị thần tiên cãi nhau, tốt nhất cô không nên xen vào.
Tụ Bảo Bồn thở hổn hà hổn hển nghẹn một hồi lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một câu: “Tôi còn phải chuẩn bị thêm nguyên liệu đi kèm cho cô ấy đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook