Thập Niên 80 Danh Viện Quân Hôn
-
Chương 50: Tôi Tới Tìm Chị Gái Cậu
Chương Dạng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy không tồi chút nào?”
Chương Năm gật gật đầu: “Rất nổi danh.”
“Vậy thường ngày em có xem báo chí nhà họ không?”
Chương Năm ngẩn ra theo sau đó cười gượng hai tiếng rồi lắc đầu. Ngày thường anh xem nhiều nhất chính là báo chí quân sự, mà báo chiều thủ đô không có phần tin tức quân sự này.
“Có tiếng không có miếng.” Chương Dạng nói.
Chỉ có danh tiếng, mà cái danh tiếng này vẫn dựa vào sự “lớn tuổi” để đổi lấy, không có người đọc thực tế cũng không tính là không tồi.
Chương Năm không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, nhưng mà mọi quyết định của Chương Dạng anh đều duy trì hết: “Chị muốn đi báo xã nào làm?”
Tuy nói người khác ở quân doanh nhưng cũng quen biết không ít người, chỉ cần Chương Dạng muốn thì khẳng định anh sẽ để Chương Dạng được toại nguyện.
“Báo chiều thủ đô.”
“A?” Chương Năm cho rằng chính mình nghe lầm, vừa rồi anh nghe ngữ khí của chị mình tựa hồ cũng không hề thấy cái báo xã này có gì tốt: “Không phải chị nói nhà bọn họ có tiếng mà không có miếng hay sao?”
Chương Dạng gật đầu: “Ừm.”
“Vậy chị còn đi làm gì?” Trong đầu Chương Năm bỗng nhiên hiện lên một gương mặt, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh: “Chắc không phải là chị thích mấy người cầm bút múa may nói chuyện văn vẻ đó đấy chứ?”
Nếu như vậy mà nói thì, chị anh không thích Quý Hành Tung tựa hồ cũng đã có cách nói.
Chương Dạng: “...” Cô trợn mắt liếc nhìn Chương năm một cái: “Trong đầu nghĩ toàn cái gì thế?” Cô tức giận nói sau đó mới giải thích: “Trước khi chủ biên báo xã về hưu có thể dẫn dắt chị một thời gian, giao hết những mối quan hệ mà ông ấy biết cho chị, mặc kệ nửa tháng sau chị có chấp nhận ở lại báo chiều hay không đối chị mà nói đều vô cùng có lợi ích.”
Chương Năm không biết cô có quy hoạch chức nghiệp như thế nào, “Chị nói tốt vậy là tốt rồi, vậy khi nào thì chị đi làm? Buổi chiều nay ba định mang chị đi xem xe, về sau chị đi làm có xe cũng tiện hơn nữa.”
“Tuần sau đi làm.” Chương Dạng nói.
“Vậy vừa khéo.”
Giữa trưa khi đang ăn cơm, Chương Năm tuyên bố với cả nhà rằng chị mình đã tìm được một công việc tốt.
Quả thực ngay buổi chiều ngày hôm đó Chương sư trưởng trực tiếp mang cô đi xem xe, sau khi quyết định xong thì sảng khoái đưa tiền đặt cọc.
Chương Dạng không nhịn được bật cười ra tiếng: “Ba, tiêu tiền có vui vẻ như vậy sao?”
Gương mặt ngày thường luôn nghiêm túc của Chương sư trưởng bỗng hiển hiện một nụ cười rất sâu: “Vui vẻ chứ, tiêu tiền cho con ba rất là vui vẻ.”
Trong khoảng thời gian con gái ra nước ngoài nhiều năm như vậy, ông không có thời khắc nào không muốn tiêu tiền cho Chương Dạng nhưng lại luôn không có cơ hội. Hiện giờ vất vả lắm Chương Dạng mới về nước cuối cùng ông cũng đã có cơ hội rồi.
Sau khi xem xe đi về thì ngoài cửa nhà họ Chương có một người đang đứng đợi.
Chương Năm thấy người đàn ông đứng ở ngoài cửa thì sắc mặt anh có chút phức tạp.
“Anh tới đây làm cái gì?” Anh che chở cửa, không mở cửa cũng không có cho người đi vào trong nhà.
Quý Hành Tung: “Tìm chị gái cậu.”
“Tìm chị ấy làm cái gì?” Chương năm không nhường một bước nào cả: “Không phải đã từ hôn rồi sao? Các người hiện giờ không có quan hệ gì nữa cả.” Anh mạnh miệng nói.
Quý Hành Tung: “...”
“Em đứng ở cửa không mở cửa ra mà làm gì thế?” Chương Dạng đã đi tới, nhìn hai người đang đứng giằng co ở cửa thì hỏi Chương Năm.
Chương năm còn chưa kịp nói cái gì, tiếng của Chương sư trưởng đã vang lên từ sau lưng.
“Hành Tung đấy à, sao lại đứng ở ngoài cửa? Mau vào nhà ngồi đi, đã ăn cơm chưa? Bằng không tối nay ở lại nhà bác ăn bữa cơm?” Chương sư trưởng biết sau khi Chương Dạng trở về là được Quý Hành Tung ra tay cứu giúp, hiện giờ nhìn thấy Quý Hành Tung, là nhìn như thế nào cũng cảm thấy vừa lòng, ngay cả nói chuyện cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
Quý Hành Tung bày ra nụ cười lễ phép: “Bác Chương, hôm nay trước cháu không vào nhà, cháu tới tìm cô ấy.” Quý Hành Tung chỉ chỉ vào Chương Dạng đang đứng một bên.
“Được được được, bác hiểu rồi, mấy người trẻ tuổi mấy đứa có chuyện thì cứ nói với nhau đi.” Chương sư trưởng tỏ vẻ mình rất ủng hộ.
Chương Năm gật gật đầu: “Rất nổi danh.”
“Vậy thường ngày em có xem báo chí nhà họ không?”
Chương Năm ngẩn ra theo sau đó cười gượng hai tiếng rồi lắc đầu. Ngày thường anh xem nhiều nhất chính là báo chí quân sự, mà báo chiều thủ đô không có phần tin tức quân sự này.
“Có tiếng không có miếng.” Chương Dạng nói.
Chỉ có danh tiếng, mà cái danh tiếng này vẫn dựa vào sự “lớn tuổi” để đổi lấy, không có người đọc thực tế cũng không tính là không tồi.
Chương Năm không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, nhưng mà mọi quyết định của Chương Dạng anh đều duy trì hết: “Chị muốn đi báo xã nào làm?”
Tuy nói người khác ở quân doanh nhưng cũng quen biết không ít người, chỉ cần Chương Dạng muốn thì khẳng định anh sẽ để Chương Dạng được toại nguyện.
“Báo chiều thủ đô.”
“A?” Chương Năm cho rằng chính mình nghe lầm, vừa rồi anh nghe ngữ khí của chị mình tựa hồ cũng không hề thấy cái báo xã này có gì tốt: “Không phải chị nói nhà bọn họ có tiếng mà không có miếng hay sao?”
Chương Dạng gật đầu: “Ừm.”
“Vậy chị còn đi làm gì?” Trong đầu Chương Năm bỗng nhiên hiện lên một gương mặt, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh: “Chắc không phải là chị thích mấy người cầm bút múa may nói chuyện văn vẻ đó đấy chứ?”
Nếu như vậy mà nói thì, chị anh không thích Quý Hành Tung tựa hồ cũng đã có cách nói.
Chương Dạng: “...” Cô trợn mắt liếc nhìn Chương năm một cái: “Trong đầu nghĩ toàn cái gì thế?” Cô tức giận nói sau đó mới giải thích: “Trước khi chủ biên báo xã về hưu có thể dẫn dắt chị một thời gian, giao hết những mối quan hệ mà ông ấy biết cho chị, mặc kệ nửa tháng sau chị có chấp nhận ở lại báo chiều hay không đối chị mà nói đều vô cùng có lợi ích.”
Chương Năm không biết cô có quy hoạch chức nghiệp như thế nào, “Chị nói tốt vậy là tốt rồi, vậy khi nào thì chị đi làm? Buổi chiều nay ba định mang chị đi xem xe, về sau chị đi làm có xe cũng tiện hơn nữa.”
“Tuần sau đi làm.” Chương Dạng nói.
“Vậy vừa khéo.”
Giữa trưa khi đang ăn cơm, Chương Năm tuyên bố với cả nhà rằng chị mình đã tìm được một công việc tốt.
Quả thực ngay buổi chiều ngày hôm đó Chương sư trưởng trực tiếp mang cô đi xem xe, sau khi quyết định xong thì sảng khoái đưa tiền đặt cọc.
Chương Dạng không nhịn được bật cười ra tiếng: “Ba, tiêu tiền có vui vẻ như vậy sao?”
Gương mặt ngày thường luôn nghiêm túc của Chương sư trưởng bỗng hiển hiện một nụ cười rất sâu: “Vui vẻ chứ, tiêu tiền cho con ba rất là vui vẻ.”
Trong khoảng thời gian con gái ra nước ngoài nhiều năm như vậy, ông không có thời khắc nào không muốn tiêu tiền cho Chương Dạng nhưng lại luôn không có cơ hội. Hiện giờ vất vả lắm Chương Dạng mới về nước cuối cùng ông cũng đã có cơ hội rồi.
Sau khi xem xe đi về thì ngoài cửa nhà họ Chương có một người đang đứng đợi.
Chương Năm thấy người đàn ông đứng ở ngoài cửa thì sắc mặt anh có chút phức tạp.
“Anh tới đây làm cái gì?” Anh che chở cửa, không mở cửa cũng không có cho người đi vào trong nhà.
Quý Hành Tung: “Tìm chị gái cậu.”
“Tìm chị ấy làm cái gì?” Chương năm không nhường một bước nào cả: “Không phải đã từ hôn rồi sao? Các người hiện giờ không có quan hệ gì nữa cả.” Anh mạnh miệng nói.
Quý Hành Tung: “...”
“Em đứng ở cửa không mở cửa ra mà làm gì thế?” Chương Dạng đã đi tới, nhìn hai người đang đứng giằng co ở cửa thì hỏi Chương Năm.
Chương năm còn chưa kịp nói cái gì, tiếng của Chương sư trưởng đã vang lên từ sau lưng.
“Hành Tung đấy à, sao lại đứng ở ngoài cửa? Mau vào nhà ngồi đi, đã ăn cơm chưa? Bằng không tối nay ở lại nhà bác ăn bữa cơm?” Chương sư trưởng biết sau khi Chương Dạng trở về là được Quý Hành Tung ra tay cứu giúp, hiện giờ nhìn thấy Quý Hành Tung, là nhìn như thế nào cũng cảm thấy vừa lòng, ngay cả nói chuyện cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
Quý Hành Tung bày ra nụ cười lễ phép: “Bác Chương, hôm nay trước cháu không vào nhà, cháu tới tìm cô ấy.” Quý Hành Tung chỉ chỉ vào Chương Dạng đang đứng một bên.
“Được được được, bác hiểu rồi, mấy người trẻ tuổi mấy đứa có chuyện thì cứ nói với nhau đi.” Chương sư trưởng tỏ vẻ mình rất ủng hộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook