Thập Niên 80 Danh Viện Quân Hôn
-
Chương 45: Lời Mời Làm Việc
Chương Dạng có chút ngoài ý muốn, khi cô được Ninh Tu Tư dẫn tới toà nhà văn phòng, phát hiện người bên trong cũng không phải rất nhiều, so với trong tưởng tượng của cô có chút chênh lệch.
Mở cửa phòng chủ biên ra, cô đi vào theo sau Ninh Tu Tư.
Hôm nay Trương Đức Minh nghe nói Chương Dạng sẽ đến toà soạn, buổi sáng cố ý không ra khỏi cửa, ngồi trong văn phòng chờ cô.
Ninh Tu Tư đưa người đằng sau tới, giới thiệu hai người với nhau, sau đó cười nói: “Phóng sự lần này cô gửi cho chúng tôi đã được đưa xuống nhà máy in của toà soạn từ rất sớm. Sáng sớm hôm nay đã đưa đến xưởng in ấn của tòa soạn chúng tôi, đêm nay là có thể xuất hiện ở tiệm bán báo. Công việc duy nhất của cô chính là ký tên.”
Tin tức này đối với Chương Dạng mà nói xác thực là ngoài dự đoán.
“Tôi sao?” Cô chỉ chỉ chính mình.
Trương Đức Minh gật đầu tỏ vẻ khẳng định, “Đúng vậy, bài viết của đồng chí Chương Dạng toàn bộ văn phòng tòa soạn của chúng tôi đều đã xem qua, viết rất xuất sắc, không có người nào tìm ra một khuyết điểm. Vì thế chúng tôi trực tiếp đem đi xuất bản.” Sau khi nói xong, ông lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, đưa cho Chương Dạng: “Đây là tiền nhuận bút của cô.”
Kế tiếp, chính là Trương Đức Minh giới thiệu toàn bộ toà soạn.
Nói thật, Chương Dạng đúng là rất muốn ở lại Bắc Kinh, toà soạn thủ đô cũng không phải đơn vị cân nhắc đầu tiên của cô.
Lý lịch của cô có thể nói là rất đẹp. Nhìn ra toàn thủ đô cũng không có bao nhiêu người có thể chuyên nghiệp như cô. Cô từng làm ở toà soạn D, cũng đã đi theo rất nhiều sự kiện lớn, khả năng và tính nắm bắt thời sự cao. Dựa theo xu thế phát triển trong nước hiện nay, nếu cô suy xét vẫn đi theo nghề cũ là phóng viên thì cô vẫn ưu tiên làm phóng viên Đài Truyền Hình Quốc Gia.
Vừa rồi cô được Ninh Tu Tư dẫn đi một vòng quanh tòa soạn thủ đô, trong thời gian ngắn Chương Dạng đã nhìn ra toàn soạn này có không ít vấn đề.
Lấy tin và biên tập được kết hợp, số lượng nhân viên rất ít. Vị trí biên tập viên ở Mỹ cũng chỉ có một người, cho thấy yêu cầu công việc sắp chữ mỗi ngày cũng không nhiều, cũng từ đây khẳng định lượng báo tin tức từ báo thủ đô không phong phú.
Sự phong phú về thông tin của một tòa soạn báo chí quyết định giới hạn của công giả. Gần như dựa vào điểm này, Chương Dạng đối với tòa soạn nghe qua có vẻ có tên tuổi rất lớn nhưng trên thực tế miệng cọp gan thỏ, không có hứng thú gì.
Không có triển vọng phát triển tốt, không phù hợp với kế hoạch nghề nghiệp mà cô đặt cho cho chính mình.
Chương Dạng nghe Trương Đức Minh giới thiệu về tòa soạn, cô nhìn được vị chủ biên này rất có tình cảm với tòa soạn. Nhưng việc này đối với cô mà nói, cũng không xem thành điểm cộng gì, khi cô quyết định rất ít khi bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng.
Cho nên, khi Trương Đức Minh hỏi cô có đồng ý tới báo thủ đô báo làm việc không, Chương Dạng buông chén trà trong tay xuống.
Chương Dạng thản nhiên nhìn chủ biên và Ninh Tu Tư ngồi phía đối diện mình: “Nếu tôi đến báo thủ đô, tôi có thể làm cái gì?”
Thật ra hỏi vấn đề này là Chương Dạng muốn biết mình ở toà soạn thể có bao nhiêu quyền lực. Nếu đây là toà soạn dưới danh nghĩa của cô, vậy thì mặc dù trước mắt đã có cục diện đáng buồn nhưng cô cũng có thể vực nó sống dậy. Nhưng dưới tình huống bây giờ, cô chỉ là một phóng viên tin tức được chủ biên thưởng thức, mặc dù trong lòng cô có không ít ý tưởng thì suy cho cùng cũng chỉ là lý luận suông.
Mở cửa phòng chủ biên ra, cô đi vào theo sau Ninh Tu Tư.
Hôm nay Trương Đức Minh nghe nói Chương Dạng sẽ đến toà soạn, buổi sáng cố ý không ra khỏi cửa, ngồi trong văn phòng chờ cô.
Ninh Tu Tư đưa người đằng sau tới, giới thiệu hai người với nhau, sau đó cười nói: “Phóng sự lần này cô gửi cho chúng tôi đã được đưa xuống nhà máy in của toà soạn từ rất sớm. Sáng sớm hôm nay đã đưa đến xưởng in ấn của tòa soạn chúng tôi, đêm nay là có thể xuất hiện ở tiệm bán báo. Công việc duy nhất của cô chính là ký tên.”
Tin tức này đối với Chương Dạng mà nói xác thực là ngoài dự đoán.
“Tôi sao?” Cô chỉ chỉ chính mình.
Trương Đức Minh gật đầu tỏ vẻ khẳng định, “Đúng vậy, bài viết của đồng chí Chương Dạng toàn bộ văn phòng tòa soạn của chúng tôi đều đã xem qua, viết rất xuất sắc, không có người nào tìm ra một khuyết điểm. Vì thế chúng tôi trực tiếp đem đi xuất bản.” Sau khi nói xong, ông lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo, đưa cho Chương Dạng: “Đây là tiền nhuận bút của cô.”
Kế tiếp, chính là Trương Đức Minh giới thiệu toàn bộ toà soạn.
Nói thật, Chương Dạng đúng là rất muốn ở lại Bắc Kinh, toà soạn thủ đô cũng không phải đơn vị cân nhắc đầu tiên của cô.
Lý lịch của cô có thể nói là rất đẹp. Nhìn ra toàn thủ đô cũng không có bao nhiêu người có thể chuyên nghiệp như cô. Cô từng làm ở toà soạn D, cũng đã đi theo rất nhiều sự kiện lớn, khả năng và tính nắm bắt thời sự cao. Dựa theo xu thế phát triển trong nước hiện nay, nếu cô suy xét vẫn đi theo nghề cũ là phóng viên thì cô vẫn ưu tiên làm phóng viên Đài Truyền Hình Quốc Gia.
Vừa rồi cô được Ninh Tu Tư dẫn đi một vòng quanh tòa soạn thủ đô, trong thời gian ngắn Chương Dạng đã nhìn ra toàn soạn này có không ít vấn đề.
Lấy tin và biên tập được kết hợp, số lượng nhân viên rất ít. Vị trí biên tập viên ở Mỹ cũng chỉ có một người, cho thấy yêu cầu công việc sắp chữ mỗi ngày cũng không nhiều, cũng từ đây khẳng định lượng báo tin tức từ báo thủ đô không phong phú.
Sự phong phú về thông tin của một tòa soạn báo chí quyết định giới hạn của công giả. Gần như dựa vào điểm này, Chương Dạng đối với tòa soạn nghe qua có vẻ có tên tuổi rất lớn nhưng trên thực tế miệng cọp gan thỏ, không có hứng thú gì.
Không có triển vọng phát triển tốt, không phù hợp với kế hoạch nghề nghiệp mà cô đặt cho cho chính mình.
Chương Dạng nghe Trương Đức Minh giới thiệu về tòa soạn, cô nhìn được vị chủ biên này rất có tình cảm với tòa soạn. Nhưng việc này đối với cô mà nói, cũng không xem thành điểm cộng gì, khi cô quyết định rất ít khi bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng.
Cho nên, khi Trương Đức Minh hỏi cô có đồng ý tới báo thủ đô báo làm việc không, Chương Dạng buông chén trà trong tay xuống.
Chương Dạng thản nhiên nhìn chủ biên và Ninh Tu Tư ngồi phía đối diện mình: “Nếu tôi đến báo thủ đô, tôi có thể làm cái gì?”
Thật ra hỏi vấn đề này là Chương Dạng muốn biết mình ở toà soạn thể có bao nhiêu quyền lực. Nếu đây là toà soạn dưới danh nghĩa của cô, vậy thì mặc dù trước mắt đã có cục diện đáng buồn nhưng cô cũng có thể vực nó sống dậy. Nhưng dưới tình huống bây giờ, cô chỉ là một phóng viên tin tức được chủ biên thưởng thức, mặc dù trong lòng cô có không ít ý tưởng thì suy cho cùng cũng chỉ là lý luận suông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook