Nhưng mà bên đội ngư nghiệp vấn đề sẽ lớn hơn.

Đất có thể phân chia từng chút, cho dù bạn muốn cắt nó thành miếng đậu hủ đều được. Còn cụ thể nhà nào phân mảnh nào, thực sự không được còn có thể rút thăm.

Nhưng thuyền đánh cá thì sao?

Đội ngư nghiệp Đông Hải bọn họ, thuyền đánh cá lớn nhỏ có hơn 20 chiếc thuyền, nhưng gia đình ngư dân thì mấy chục hộ. Dù sao hiện giờ đã không giống trước đây, một nhà có khả năng mấy chục trên trăm người cũng không ở riêng, hiện giờ lưu hành sau khi vợ chồng kết hôn sẽ chuyển ra ngoài ở, ông bà cụ đi theo con cả hoặc theo con thứ. Bởi vậy nhân khẩu mỗi nhà đều rất ít.

Dựa theo hộ phân thuyền đánh cá chắc chắn không thành, lùi một bước nói, cho dù số lượng thuyền đánh cá đủ, vậy lớn nhỏ chia kiểu gì?

Thuyền đánh cá lâu năm nhất cũng tận hai mươi năm trước, là loại tu sửa bảo dưỡng, hoặc đổi động cơ tiếp tục sử dụng. Mới nhất là tháng trước mới phát đến đội bọn họ, không chỉ to, mã lực cũng mạnh, lượng chịu tải gấp mấy chục lần thuyền đánh cá nhỏ.

Cũng vì mỗi thuyền đánh cá có khác biệt lớn về lớn nhỏ cũ mới, trực tiếp dẫn tới không thể phân chia hợp lý. Đất thì dựa theo nửa mẫu ba điểm để phân, thuyền đánh cá thì làm sao bây giờ? Lấy dao cắt ư?

Phiền phức nhất chính là cải cách ruộng đất có tiền lệ để theo, thuyền đánh cá phân thế nào? Nhận thầu tính tiền ư? Mua bán lại ai có thể một hơi bỏ ra nhiều tiền như vậy?

Bên đội ngư nghiệp rộ lên, âm thanh bàn tán xôn xao rất to, thậm chí có lần to hơn cả đại đội trưởng đội nông nghiệp đang nói chuyện trên đài.

Hàn Viễn Chinh thấy tình huống không đúng thì vung tay lên, gọi những ngư dân hiện giờ vẫn ở trên bờ chưa ra biển đến khu văn phòng họp.

Dưới tình huống thông thường, anh em mỗi nhà đều tách ra lên thuyền khác nhau, giống như hai anh em nhà họ Hàn, hiện giờ Hàn Viễn Chinh ở nhà, em trai anh chắc chắn đang ở ngoài biển. Còn có nhà chị cả Lưu Soái Hồng của Lưu Tú Hồng, hôm nay chồng cô ấy không ở trong đội, vậy thì chú em của cô ấy có ở đây.

Một nhà thân thích với nhau, tóm lại sẽ có người ở trong đội. Nếu không thì có lão ngư dân nghỉ hưu, như vậy có thể thông báo tới mỗi nhà, cũng không tạo thành cảnh tượng một đám người tụ lại một chỗ lộn xộn, kêu loạn căn bản không nghe rõ nói gì.



Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, chồng Lưu Tú Hồng không còn, hiện giờ chú em cô ra biển, còn cha chồng cô lại càng năm trước mắc bệnh cấp tính qua đời.

Thấy đám đại đội trưởng rời đi, Lưu Tú Hồng vội vàng đi tìm mẹ chồng cô: “Mẹ, nhà chúng ta người nào đi?”

Phàm là chuyện liên quan tới khoán sản lượng mỗi hộ, người nhà mình có đi hay không có ảnh hưởng rất lớn. Bởi vì bạn không biết nhà khác có cướp tài nguyên của nhà mình hay không, dù sao cho dù là đất hay thuyền đánh cá, đều có định số, nói đến cùng luôn có người chịu thiệt.

Bà cụ Hứa cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, trái lại nhà bà ta cũng có anh em, nhưng dù sao cũng cách một tầng, người ta cũng có con trai cháu nội, chưa chắc đã suy nghĩ thay bọn họ. Lúc này bà ta rất nhớ con trai cả đã mất, nghĩ thầm nếu Quốc Cường vẫn còn, bà ta còn sầu cái gì?

Lưu Tú Hồng nhìn ra hiện giờ mẹ chồng không có chủ ý gì, cho nên hạ quyết tâm kéo mẹ chồng đi: “Đi, chúng ta cùng đi nghe một chút, không thể vì đàn ông không có ở nhà, thì không cho chúng ta đường sống đúng không? Hiện giờ đã là xã hội mới!”



Bà cụ Hứa sốt ruột tới mức giậm chân, bà ta không rõ sau khi đội ngư nghiệp giải tán, những thuyền đánh cá này sẽ nên làm gì, bởi vì căn bản không có tiền lệ có thể theo.

Nhưng bà ta nghe người ta đề cập tới địa phương khác, mấy năm gần đây đội sản xuất đều lục tục giải tán, vì tranh một mảnh đất tốt cho nhà mình, ầm ĩ nhốn nháo, đánh cho đầu rơi máu chảy, thậm chí kinh động công an.

Đạo lý rất đơn giản, trước đây đất là của nhà nước, tốt xấu gì cũng là việc như vậy, dù sao bắt đầu làm việc đều là cùng một lúc đi, thu gặt lại càng một vùng xong lại đến vùng khác. Nhưng khi phân chia đất, thì không còn việc như vậy nữa. Đất phì nhiêu, đến lúc sản xuất hoa màu thì càng tốt hơn, trái lại những khu đất cằn cỗi thì không thu hoạch được nhiều. Cho dù là đất cũng phì nhiêu, xa gần bờ sông cũng được coi trọng.

Tóm lại, các mặt đều phải suy nghĩ chu toàn, nếu lúc trước không cẩn thận đắc tội cán bộ trong đội, khi phân chia đất động chút tay chân, sẽ tổn hại tới lợi ích của con cháu đời đời.

Giảng đạo lý, đội ngư nghiệp chắc chắn không thể rập khuôn theo chương trình bên đội nông nghiệp, nhưng bất cứ chuyện gì đều có lợi có tệ, có người được lợi thì đương nhiên có người chịu thiệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương