[Thập Niên 80] Đại Viện Có Tuyệt Sắc Mỹ Nhân
-
Chương 1: Cơm Khô Cũng Thành Ngon Hơn (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mặt trời rực rỡ, vạn dặm không mây, ngày nắng như vậy, đúng là ngày lành thích hợp xuống ruông làm việc.
Các thôn dân thôn Trần gia đều đang bận rộn trong ruông đất nhà mình, mỗi người đều mặc quần áo màu xám vá lỗ, bị phơi nắng đến ngăm đen.
Mồ hôi hột đọng trên da chảy xuống.
Trong bức tranh cày bừa mộc mạc này, có một cô gái tồn lại không hài hòa như thế.
Tuy cô gái cũng mặc quần áo giống những thôn dân khác, mặc quần áo xám với miếng vá, thậm chí còn muốn cũ nát hơn, thế nhưng, cho dù là như vậy, cũng hoàn toàn không thể nào che lấp việc cô không giống người thường.
Bởi vì... dáng dấp cô gái thật sự là quá đẹp!
Rõ là cũng ăn mặc quần áo cũ rách màu xám xịt giống mọi người, bộ quần áo cũ rách làm nổi sự quê mùa mộc mạc hơn, khiến người vốn không có giá trị nhan sắc gì càng thêm xấu xí.
Nhưng cô gái không chỉ không bị quần áo quê mùa làm ảnh hưởng, còn bị bộ vô số chỗ vá, vải thô màu đen vì giặt mà xám xịt làm nổi bật da dẻ trắng nõn óng ánh, làn da nõn nà, trắng trơn tựa như có thể phát sáng, khiến người ta kinh diễm.
Cả người trắng như tuyết vốn cũng đã đủ làm người khác chú ý, cho dù giá trị nhan sắc ở người thường, toàn thân nõn nà như tuyết, chỉ e là cũng được người ta gọi là mỹ nhân.
Nhưng cô gái không chỉ có một làn da đẹp, ngũ quan trên gương mặt còn tuyệt mỹ, dáng vẻ mỹ mạo và khí chất xuất chúng.
Da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mọng, mỹ mạo lạ thường.
Ngay cả vải thô xám xịt rộng thùng thình không vừa người chút nào, nhưng cũng không che giấu được bộ ngực và đôi chân thon dài được trổ mã rất tốt của cô gái.
Giữa ruộng đồng bùn lầy này, cô gái mặc áo vải sách dường như là trân bảo của thế gian, khiến người ta thương tiếc, dẫn tới vô số thôn dân không nhịn được thỉnh thoảng lia nhanh qua cô gái vài lần.
Càng có không ít chàng trải trẻ tuổi đỏ mặt to gan tới gần cô gái, thương tiếc muốn giúp cô gái làm ruộng, không để cho cô mệt mỏi dơ bẩn.
“Mỹ Mỹ, việc trong nhà anh làm xong rồi, em đi nghỉ đi, còn lại anh tới làm giúp em.”
“Đúng vậy, chị Mỹ Mỹ, chị xem tay chị lại bị cọ đến phồng nước, đừng cậy mạnh, mấy mẫu đất nhà chị, bọn em giúp trồng là được!”
...
Những thôn dân khác trong thôn Trần gia đang nhìn bộ dạng các chàng trai trẻ trong thôn tranh nhau làm việc cho Chân Mỹ Mỹ, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua rồi tiếp tục trồng trọt.
Dù sao chuyện như vậy, chỉ cần Chân Mỹ Mỹ vừa ra làm việc đều sẽ xảy ra.
Song, cho dù thường thấy như thế, ba cô sáu bà thích nhiều chuyện vẫn không nhịn được đứng lên tán dóc.
“Sao tôi lại thấy Trần Tam Hoa mồ côi từ trong bụng mẹ dường như lại xinh đẹp hơn mấy ngày trước một chút nha.”
“Có sao? Dáng dấp đứa bé này không phải đều xinh đẹp như thế sao?”
“Này! Cô khoan hãy nói, thật sự là thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn mấy hôm trước nhiều! Khuôn mặt nhỏ nhắn dường như lại nhỏ hơn một chút, ngực lại lớn chút...”
“Ôi! Đứa bé Tam Hoa xinh đẹp này thật đúng là khéo nha, mặt ra mặt, ngực ra ngực, mông ra mông! Dù cho người gầy chút.”
“Các cô nói xem dáng dấp đứa bé Trần Tam Hoa đúng là xinh đẹp! Sao xinh đẹp như vậy, tựa như người thành phố!”
“Đó cũng không sao, nha đầu này trước kia đen đen gầy gò, nhưng mấy năm nay cũng không biết ăn thuốc thần thuốc tiên gì, càng ngày càng xinh đẹp!”
Ánh mặt trời rực rỡ, vạn dặm không mây, ngày nắng như vậy, đúng là ngày lành thích hợp xuống ruông làm việc.
Các thôn dân thôn Trần gia đều đang bận rộn trong ruông đất nhà mình, mỗi người đều mặc quần áo màu xám vá lỗ, bị phơi nắng đến ngăm đen.
Mồ hôi hột đọng trên da chảy xuống.
Trong bức tranh cày bừa mộc mạc này, có một cô gái tồn lại không hài hòa như thế.
Tuy cô gái cũng mặc quần áo giống những thôn dân khác, mặc quần áo xám với miếng vá, thậm chí còn muốn cũ nát hơn, thế nhưng, cho dù là như vậy, cũng hoàn toàn không thể nào che lấp việc cô không giống người thường.
Bởi vì... dáng dấp cô gái thật sự là quá đẹp!
Rõ là cũng ăn mặc quần áo cũ rách màu xám xịt giống mọi người, bộ quần áo cũ rách làm nổi sự quê mùa mộc mạc hơn, khiến người vốn không có giá trị nhan sắc gì càng thêm xấu xí.
Nhưng cô gái không chỉ không bị quần áo quê mùa làm ảnh hưởng, còn bị bộ vô số chỗ vá, vải thô màu đen vì giặt mà xám xịt làm nổi bật da dẻ trắng nõn óng ánh, làn da nõn nà, trắng trơn tựa như có thể phát sáng, khiến người ta kinh diễm.
Cả người trắng như tuyết vốn cũng đã đủ làm người khác chú ý, cho dù giá trị nhan sắc ở người thường, toàn thân nõn nà như tuyết, chỉ e là cũng được người ta gọi là mỹ nhân.
Nhưng cô gái không chỉ có một làn da đẹp, ngũ quan trên gương mặt còn tuyệt mỹ, dáng vẻ mỹ mạo và khí chất xuất chúng.
Da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mọng, mỹ mạo lạ thường.
Ngay cả vải thô xám xịt rộng thùng thình không vừa người chút nào, nhưng cũng không che giấu được bộ ngực và đôi chân thon dài được trổ mã rất tốt của cô gái.
Giữa ruộng đồng bùn lầy này, cô gái mặc áo vải sách dường như là trân bảo của thế gian, khiến người ta thương tiếc, dẫn tới vô số thôn dân không nhịn được thỉnh thoảng lia nhanh qua cô gái vài lần.
Càng có không ít chàng trải trẻ tuổi đỏ mặt to gan tới gần cô gái, thương tiếc muốn giúp cô gái làm ruộng, không để cho cô mệt mỏi dơ bẩn.
“Mỹ Mỹ, việc trong nhà anh làm xong rồi, em đi nghỉ đi, còn lại anh tới làm giúp em.”
“Đúng vậy, chị Mỹ Mỹ, chị xem tay chị lại bị cọ đến phồng nước, đừng cậy mạnh, mấy mẫu đất nhà chị, bọn em giúp trồng là được!”
...
Những thôn dân khác trong thôn Trần gia đang nhìn bộ dạng các chàng trai trẻ trong thôn tranh nhau làm việc cho Chân Mỹ Mỹ, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua rồi tiếp tục trồng trọt.
Dù sao chuyện như vậy, chỉ cần Chân Mỹ Mỹ vừa ra làm việc đều sẽ xảy ra.
Song, cho dù thường thấy như thế, ba cô sáu bà thích nhiều chuyện vẫn không nhịn được đứng lên tán dóc.
“Sao tôi lại thấy Trần Tam Hoa mồ côi từ trong bụng mẹ dường như lại xinh đẹp hơn mấy ngày trước một chút nha.”
“Có sao? Dáng dấp đứa bé này không phải đều xinh đẹp như thế sao?”
“Này! Cô khoan hãy nói, thật sự là thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn mấy hôm trước nhiều! Khuôn mặt nhỏ nhắn dường như lại nhỏ hơn một chút, ngực lại lớn chút...”
“Ôi! Đứa bé Tam Hoa xinh đẹp này thật đúng là khéo nha, mặt ra mặt, ngực ra ngực, mông ra mông! Dù cho người gầy chút.”
“Các cô nói xem dáng dấp đứa bé Trần Tam Hoa đúng là xinh đẹp! Sao xinh đẹp như vậy, tựa như người thành phố!”
“Đó cũng không sao, nha đầu này trước kia đen đen gầy gò, nhưng mấy năm nay cũng không biết ăn thuốc thần thuốc tiên gì, càng ngày càng xinh đẹp!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook