Trần quả phụ cũng không hé răng, một tay tóm tóc Lưu Chiêu Đệ, một cái tay khác nhân cơ hội thừa dịp Lưu Chiêu Đệ không chú ý, không phải cào cấu cô thì cũng là cào vào mặt Lưu Chiêu Đệ, hoặc là nhân cơ hội véo thịt trên người Lưu Chiêu Đệ, véo chỗ nào đau chỗ đó.

Lưu Chiêu Đệ đau kêu trời kêu đất, còn Trần quả phụ lại không rên một tiếng nào.

“Được rồi, đều dừng tay.”

Trần Tú Phương cau mày, đau đầu nhìn hai người Lưu Chiêu Đệ cùng Trần quả phụ đánh nhau. Hai người vẫn như cũ làm theo ý mình, Trần quả phụ còn muốn dạy dỗ Lưu Chiêu Đệ thêm, còn Lưu Chiêu Đệ lại là uất nghẹn muốn xử lý Trần quả phụ.

“Còn không kéo ra, đều đứng ở nơi đó làm gì cái gì?”

Khi nói chuyện, Trần Tú Phương tới trước mặt hai người, cô tự mình giữ chặt chị dâu của mình Lưu Chiêu Đệ, còn Trần quả phụ lại nhân cơ hội một lần nữa xé miệng Lưu Chiêu Đệ, sau đó lui về phía sau hai bước.

Lưu Chiêu Đệ đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, cô ta oán hận nhìn Trần Tú Phương.

“Làm loạn cái gì, có phải ghét bỏ công việc phơi lúa mạch nhẹ nhàng đúng không? vậy thì ra đi cùng đám đàn ông trồng trọt đi.”

Trong nhóm người này Trần Tú Phương vẫn rất có uy tín, sau khi cô nói ra, Lưu Chiêu Đệ cũng không dám nổi điên nữa.

Cô ta che lại mặt mình, cái cảm giác đau đớn nóng rát kia khiến cô ta cẩn thận sờ mặt mình một chút. Khi cô ta nhìn thấy trên những ngón tay mình vương đầy máu, ánh mắt cô ta lập tức biến đổi.

“Chị dâu, về sau chị nên cẩn thận một chút, mẹ của Cẩu Thặng cũng không có cái tính như chị nói đâu.”



Trần Tú Phương trầm mặt phê bình Lưu Chiêu Đệ, đều đã lớn tuổi rồi, con cái đều sắp kết hôn đến nơi rồi mà vẫn không biết giữ mồm giữ miệng.

“Quế Hoa, cô cũng không nên đánh nhau như thế. Lần sau nếu là có người làm trò nói xấu sau lưng cô, cô cứ đến tìm tôi, ai dám nói bậy về cô, tôi sẽ khiến cho họ đi dọn nhà vệ sinh.”

Sau khi Trần Tú Phương dạy dỗ bọn họ một trận, lại an ủi Trần quả phụ một chút, chuyện này mới qua đi.

Lúc này hai người mới coi như chấp nhận chuyện này, hai người vừa mới yên tĩnh thì Trần quả phụ ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.

Lục Mãn nhìn thấy vậy, trong lòng lại nhảy lên một lần nữa.

Cô vừa mới nhìn thấy, đường con cái của Trần quả phụ có thay đổi, vốn dĩ nên có một hình dáng của một đứa bé, hiện tại mơ hồ thấy đường con cái của Trần quả phụ có nhiều thêm một lượng lớn khí bao phủ, điều này cũng không phải là chuyện tốt gì.

Giây tiếp theo, sắc mặt Trần quả phụ lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy mặt quỳ rạp xuống đất!

Trong lòng cô bỗng thấy không được yên ổn.

“Mẹ, nhanh chóng tìm bác sĩ, trong bụng thím Trần có đứa bé.”

Sau khi cô nói xong khiến cho người đang hùng hùng hổ hổ là Lưu Chiêu Đệ bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt, nằm liệt trên mặt đất.

Trần quả phụ càng ôm bụng, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi cứu đứa bé của tôi, cứu đứa bé của tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương