Học hết cấp hai thì gia đình không cho cô ta học lên cao nữa, lúc đó việc sắp xếp công việc cho thanh niên trí thức cũng bị hủy, cô ta thi vào xí nghiệp trên thành phố nhưng không đậu, chỉ có thể ngồi không ở nhà mấy năm, cuối cùng bị cha mẹ gả đại cho một công nhân nhà máy sản xuất dầu mỏ.
Sau đó, mỏ dầu được điều chỉnh tái cơ cấu, rất nhiều công nhân đều bị cho nghỉ việc. Chồng của cô ta cũng không phải thợ lành nghề gì cho cam, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi nhận tiền trợ cấp nghỉ việc.
Vạn Chân Chân vất vả cả nửa đời người, sự oán giận của cô ta ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Vợ chồng nghèo gặp đủ thứ chuyện, đến khi không có tiền thì làm gì còn tình cảm vợ chồng.
Không được mấy năm, Vạn Chân Chân liền dứt khoát ly hôn, bỏ con gái lại cho chồng cũ nuôi nấng, bản thân thì xuôi xuống phương nam tìm con đường mới cho mình.
Nhưng cô ta không có bằng cấp lẫn kinh nghiệm, bởi vì ở nhà làm nội trợ mấy năm liền nên gần như bị tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài.
Mọi người đều nói năm 1980-1990 là thời kì vàng để cất cánh, có không ít nhà lãnh đạo và doanh nghiệp đã nắm bắt được dòng chảy của thời gian vào thời điểm đó.
Nhưng nhiều người xuống biển như vậy, cuối cùng chỉ có vài người là thành công.
Vạn Chân Chân nhiều lần bị lừa nên chỉ có thể tuyệt vọng mà trở về quê.
Khi cô ta trở về nhà mẹ đẻ của mình, không ngờ hàng xóm cũ năm đó là cha mẹ của Tiền Tình lại đang hớn hở chuyển nhà đến Bắc Kinh. Nói là Chu Hạo, chồng của Tiền Tình được thăng chức thành kĩ sư cấp cao của một doanh nghiệp nhà nước. Tiền Tình cũng ăn nên làm ra, còn bỏ tiền mua mấy căn nhà, hiện tại gia đình bọn họ sẽ chuyển đến Bắc Kinh để hưởng phúc.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, trong lòng Vạn Chân Chân tràn đầy ghen tị.
Tại sao con người sau khi sinh ra lại phải chia thành từng cấp bậc khác nhau? Ông trời cho Tiền Tình vẻ ngoài xinh đẹp, còn cho cô một cuộc hôn nhân tốt.
Trước đây cô ta cũng đã gặp qua chồng của Tiền Tình, anh không chỉ đẹp trai mà còn đối xử với cô rất tốt.
Khi còn đi học, cô ta từng thấy Chu Hạo hay đến chỗ của Tiền Tình, lúc thì cho ít trái cây, lúc lại mua cho cô một bao kẹo sữa.
Vạn Chân Chân rất ghét Tiền Tình, cô ta còn tự nhủ nếu mình quay lại sớm hơn nửa năm thì sẽ làm cho Chu Hạo nhìn rõ bộ mặt thật của Tiền Tình!
Tiền Tình chính là điển hình của loại con gái chê nghèo tham giàu! Cô làm gì có chỗ nào khác với mấy người phụ nữ đào mỏ đâu?
Mấy năm nay quan hệ giữa cô và Chu Hạo rất tốt, anh cũng tặng cô không ít đồ. Tiền Tình nhận đồ rồi mà vẫn tán tỉnh hết người này đến người khác, một chân đạp mấy thuyền, người trong trường thỉnh thoảng còn chạy đến đầu ngõ để nhìn lén Tiền Tình.
Làm gì có người con gái tốt nào lẳng lơ như vậy chứ? Nếu không phải do cô tán tỉnh bọn họ thì sao đám người đó lại chạy tới nhìn cô?
Vạn Chân Chân nghĩ thầm: đúng là đáng tiếc.
Kiếp trước khi cô ta chạy về nhà mẹ đẻ, đầu óc vẫn luôn mơ mơ màng màng, sau này cha mẹ lại quyết định gả cô ta cho một nhà khác làm mẹ kế, cuộc sống cũng chả tốt lành hơn bao nhiêu.
Chờ đến khi người chồng thứ hai qua đời, cô ta cũng không thể dựa vào con riêng của chồng được nữa.
Vạn Chân Chân đành đi tìm con gái ruột của mình để nương tựa.
Sau đó, mỏ dầu được điều chỉnh tái cơ cấu, rất nhiều công nhân đều bị cho nghỉ việc. Chồng của cô ta cũng không phải thợ lành nghề gì cho cam, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi nhận tiền trợ cấp nghỉ việc.
Vạn Chân Chân vất vả cả nửa đời người, sự oán giận của cô ta ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Vợ chồng nghèo gặp đủ thứ chuyện, đến khi không có tiền thì làm gì còn tình cảm vợ chồng.
Không được mấy năm, Vạn Chân Chân liền dứt khoát ly hôn, bỏ con gái lại cho chồng cũ nuôi nấng, bản thân thì xuôi xuống phương nam tìm con đường mới cho mình.
Nhưng cô ta không có bằng cấp lẫn kinh nghiệm, bởi vì ở nhà làm nội trợ mấy năm liền nên gần như bị tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài.
Mọi người đều nói năm 1980-1990 là thời kì vàng để cất cánh, có không ít nhà lãnh đạo và doanh nghiệp đã nắm bắt được dòng chảy của thời gian vào thời điểm đó.
Nhưng nhiều người xuống biển như vậy, cuối cùng chỉ có vài người là thành công.
Vạn Chân Chân nhiều lần bị lừa nên chỉ có thể tuyệt vọng mà trở về quê.
Khi cô ta trở về nhà mẹ đẻ của mình, không ngờ hàng xóm cũ năm đó là cha mẹ của Tiền Tình lại đang hớn hở chuyển nhà đến Bắc Kinh. Nói là Chu Hạo, chồng của Tiền Tình được thăng chức thành kĩ sư cấp cao của một doanh nghiệp nhà nước. Tiền Tình cũng ăn nên làm ra, còn bỏ tiền mua mấy căn nhà, hiện tại gia đình bọn họ sẽ chuyển đến Bắc Kinh để hưởng phúc.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, trong lòng Vạn Chân Chân tràn đầy ghen tị.
Tại sao con người sau khi sinh ra lại phải chia thành từng cấp bậc khác nhau? Ông trời cho Tiền Tình vẻ ngoài xinh đẹp, còn cho cô một cuộc hôn nhân tốt.
Trước đây cô ta cũng đã gặp qua chồng của Tiền Tình, anh không chỉ đẹp trai mà còn đối xử với cô rất tốt.
Khi còn đi học, cô ta từng thấy Chu Hạo hay đến chỗ của Tiền Tình, lúc thì cho ít trái cây, lúc lại mua cho cô một bao kẹo sữa.
Vạn Chân Chân rất ghét Tiền Tình, cô ta còn tự nhủ nếu mình quay lại sớm hơn nửa năm thì sẽ làm cho Chu Hạo nhìn rõ bộ mặt thật của Tiền Tình!
Tiền Tình chính là điển hình của loại con gái chê nghèo tham giàu! Cô làm gì có chỗ nào khác với mấy người phụ nữ đào mỏ đâu?
Mấy năm nay quan hệ giữa cô và Chu Hạo rất tốt, anh cũng tặng cô không ít đồ. Tiền Tình nhận đồ rồi mà vẫn tán tỉnh hết người này đến người khác, một chân đạp mấy thuyền, người trong trường thỉnh thoảng còn chạy đến đầu ngõ để nhìn lén Tiền Tình.
Làm gì có người con gái tốt nào lẳng lơ như vậy chứ? Nếu không phải do cô tán tỉnh bọn họ thì sao đám người đó lại chạy tới nhìn cô?
Vạn Chân Chân nghĩ thầm: đúng là đáng tiếc.
Kiếp trước khi cô ta chạy về nhà mẹ đẻ, đầu óc vẫn luôn mơ mơ màng màng, sau này cha mẹ lại quyết định gả cô ta cho một nhà khác làm mẹ kế, cuộc sống cũng chả tốt lành hơn bao nhiêu.
Chờ đến khi người chồng thứ hai qua đời, cô ta cũng không thể dựa vào con riêng của chồng được nữa.
Vạn Chân Chân đành đi tìm con gái ruột của mình để nương tựa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook