Đúng là Vương Hoa có một người anh họ làm ở nhà máy sản xuất dầu bên cạnh, nhưng sau khi cha hắn mất thì hai nhà cũng không còn liên lạc nữa, mấy tin vừa rồi đều do Vạn Chân Chân tự mình bịa ra.

Cô ta thấy Tiền Tình không nói gì, thầm nghĩ chả lẽ mình nói không đủ nghiêm trọng? Có nên châm thêm ít lửa nữa không?

Vạn Chân Chân hoàn toàn không biết Tiền Tình đang vô cùng tức giận.

Tôi còn chưa tính sổ chuyện cô chọn tôi làm đối tượng trói buộc để kiếm tiền mà cô còn dám trù ẻo chồng tôi gặp chuyện không may?

Mở miệng ngậm miệng đều nói mấy lời xui xẻo chết chóc, nếu hôm nay cô không cho cô ta một bài học thì thật có lỗi với bản thân!

Tiền Tình đã hạ quyết tâm, trên mặt không lộ ra bất cứ điều gì: “Tìm lãnh đạo để khiếu nại á? Hình như không được tốt cho lắm?”

Vạn Chân Chân thấy mình thuyết phục được Tiền Tình, trong lòng thầm đắc ý.

“Cũng đúng, chúng ta mới đến mà đi tìm lãnh đạo thì không thích hợp. Hay là thử đi tìm chủ nhiệm hội phụ nữ đi? Chúng ta đều là phụ nữ, hẳn là bà ấy sẽ thông cảm với cô. Với lại dù sao bà ấy cũng là lãnh đạo, bảo bà ấy nói dùm cô mấy câu chắc chắn hiệu quả hơn đi tìm đội trưởng nhiều.”

Vạn Chân Chân âm thầm tính toán, thứ cô ta muốn là Tiền Tình gặp xui xẻo, còn về phần Chu Hạo có gặp chuyện hay không cô ta cũng không quan tâm.

Nếu trực tiếp đi tìm đội trưởng đội bảo trì, cùng lắm người ta sẽ có ấn tượng không tốt với Chu Hạo thôi.

Nhưng nếu tìm chủ nhiệm hội phụ nữ thì khác, mấy người vợ của công nhân trong nhà máy đều do bà ấy quản lí.



Nếu làm cho bà ấy có ấn tượng không tốt với Tiền Tình, sau này cô sẽ khó sống ở đây.

Hơn nữa cô ta đã sớm hỏi thăm rồi, chủ nhiệm hội phụ nữ này tên Lý Hồng Mai, cũng chính là vợ của đội trưởng đội bảo trì.

Tiền Tình nheo mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Vạn Chân Chân: “Được, vậy chúng ta mau đi thôi.”

….

Vạn Chân Chân vội vàng lôi kéo Tiền Tình rời đi, cô quay đầu lại giải thích với nhân viên văn phòng đăng kí hộ khẩu một tiếng, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.

Hiện tại là tháng tám, vì đang giữa mùa hè nên bên ngoài là tiếng ve kêu râm ran.

Vạn Chân Chân thật sự muốn kéo Tiền Tình chạy nước rút, nhưng Tiền Tình cứ lôi cô ta đi chậm rì.

“...Tiền Tình, chúng ta đi nhanh lên chút, sắp hơn ba giờ chiều rồi.”

Vạn Chân Chân nói xong liền hướng về trước mà đi, mỏ dầu chỉ có một văn phòng cho hội phụ liên (*), văn phòng này nằm ở chính giữa của khu khai thác dầu. Các nữ chủ nhiệm phụ trách các nhà máy và tổ chức khác nhau đều làm việc ở đó.

(*) Phụ liên: liên đoàn phụ nữ.



Vạn Chân Chân sợ đến nơi không tìm thấy ai, cũng sợ đi nửa đường sẽ gặp được Chu Hạo, bởi vậy trái tim của cô ta cũng vội vàng như sắp nhảy tọt ra ngoài.



Tiền Tình ung dung móc một cái mũ từ trong chiếc túi nhỏ, hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng của cô ta.

“Nóng quá đi mất!”

May mà Chu Hạo cẩn thận, trước khi ra cửa cứ bắt cô phải mang theo nón cho bằng được.

Vạn Chân Chân đang rất vội, đột nhiên có một người đi xe đạp chạy ngang qua, trên ghế sau của người đàn ông đó còn treo một chiếc hộp sắt lớn, trên đó có dán hai chữ “kem que” bằng giấy màu đỏ.

“A! Người bán kem kìa!”

Tiền Tình vừa thấy hiền hét lên, Vạn Chân Chân nhìn cô như thể thấy ma.

Lúc này rồi mà cô còn muốn ăn kem que ư!?

Người bán kem liền nhanh nhẹn quay người xuống xe, đẩy xe đạp tới chỗ hai người bọn họ.

“Kem này bán sao vậy?”

Gần mỏ dầu có một xưởng sản xuất kem que, ở nhà máy sản xuất dầu số 3 bên cạnh, cách nơi này khá xa.

Tuy rằng mấy năm gần đây cải cách đã mở ra, nhưng cuộc sống ở mỏ dầu vẫn ổn định, cũng có ít người lại đây buôn bán làm ăn. Ngay cả bán kem que cũng không nhiều như những nơi khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương