“Cứu tôi...” Sợ anh không hiểu, cô lặp lại lần nữa.

“Cứu cô?” Lần này anh đã hiểu.

Ngay lúc đó, Dương Xuân Hoa cũng đến, mắng chửi ầm ĩ: “Con nha đầu chết tiệt, cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi, mau về nhà với chúng tao!”

“Người nào đây?” Người đàn ông vừa nói lúc đầu chặn cô ta lại, “Quân đội đang làm nhiệm vụ, nếu còn tới gần, tôi sẽ nổ súng.”

“Quân...!quân nhân?” Nhận ra đây là người có chức quyền, Dương Xuân Hoa hoảng sợ, tay run rẩy quơ quào: “Đừng, đừng nổ súng, tôi sẽ dừng lại ngay.”

Viên sĩ quan chiếu đèn pin vào mặt hai người, cảnh giác hỏi: “Khu quân sự cấm, các người đến đây làm gì?”

“Chúng tôi đến đưa con gái Đại Nương về nhà, tối nay tôi chưa cho nó ăn cơm, nó đang giận dỗi với tôi.” Dương Xuân Hoa là kẻ buôn người lâu năm, lời nói dối thốt ra rất tự nhiên.

Vô Trần tựa vào người đàn ông, đầu óc quay cuồng, giọng yếu ớt: “Bà ta đang nói dối, họ định bắt tôi về nấu ăn.”

“Ta chỉ dọa cô ấy thôi,” Dương Xuân Hoa cười giả lả, “Con nha đầu này hôm nay ở nhà giận dỗi, ta chỉ dọa nói nếu còn giận nữa thì ta sẽ học theo trên TV mà nấu nó, ai ngờ nó lại tin thật.”

Đại Nương tuy đã mười sáu tuổi, nhưng thân hình còn nhỏ bé hơn cả đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, một phần vì ăn không đủ no, phần nữa là do bị cố ý bỏ đói.


“Đừng tin bà ta,” Vô Trần níu lấy vạt áo của người đàn ông phía sau, “Tôi bị bà ta mua về, bọn họ là kẻ buôn người.”

“Con bé này chắc là sốt đến lú lẫn rồi, ngay cả mẹ mà cũng không nhận ra,” Dương Xuân Hoa vừa lo lắng vừa tức giận, “Quân gia không tin thì sờ vào trán nó mà xem, đầu nó đang sốt cao, nói cái gì cũng là loạn thôi.”

Một bàn tay to lớn, thô ráp đặt lên trán cô, đích thực là đang sốt.

Vô Trần thầm nghĩ không ổn, đầu cô đau nhói, cô gượng nhìn lên người đàn ông: “Anh ơi, cứu tôi, tôi nhận ra anh...”

Giọng cô yếu ớt, tóc tai rối bù che hết mặt mũi, bẩn thỉu không thể tả.

Chỉ có đôi mắt là sáng rõ và kiên định, Hàn Minh Dạ sững lại, khi nhìn kỹ thêm thì cô đã ngất xỉu.

Lại ngất xỉu nữa rồi, cơ thể này thật quá yếu, Vô Trần đau đầu nghĩ, không lẽ mình lại bị bắt về sao? Sao vẫn chưa chết? Dương Xuân Hoa lương tâm chợt tỉnh lại sao?

“Quân lương có hạn, mỗi người mỗi ngày đều có định mức, chính anh cũng ăn không đủ no, lại dùng một bao gạo đổi lấy một cô bé không quen biết, không đáng đâu.”

Giọng nói này là của người đàn ông đã lên tiếng đêm qua, Vô Trần nhớ rất rõ.


Vậy là cô đã được cứu rồi sao?

Người đàn ông cứu cô nói: “Lão tử muốn đổi thì đổi, kệ xác lương thực đủ hay không.”

“Anh...!Thôi được rồi, anh muốn đổi thì cứ đổi, cùng lắm sau này tôi chia cho anh nửa khẩu phần của tôi.”

“Đó mới là huynh đệ tốt,” Hàn Minh Dạ vỗ vai người kia, “Yên tâm đi, lương thực của tôi, cũng phải để xem cô ấy có mạng mà ăn không đã.”

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Vô Trần cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cô cử động ngón tay, phát hiện đã có chút sức lực.

Có lẽ họ đã cho cô ăn gì đó.

Không biết bây giờ đã an toàn chưa, nhưng Vô Trần vẫn chưa bỏ xuống sự cảnh giác, cô vẫn đang suy tính đường lui.

Cổ họng rất khô, cô liếm đôi môi khô nứt, liếc thấy một bát nước đặt ở đầu giường.

Cô nhẹ nhàng di chuyển thân mình, đưa tay gầy yếu ra...

“Cô tỉnh rồi à?” Một giọng nói đột ngột vang lên trong phòng.

Vô Trần giật mình, suýt nữa làm rơi bát nước.

Hàn Minh Dạ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy bát nước, nhìn chằm chằm vào Vô Trần, nghiêm giọng: “Quân quy định, mỗi bát nước phải dùng hai lạng gạo, suýt chút nữa cô khiến tôi mất khẩu phần ăn trong ngày.”

Vô Trần: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương