Thập Niên 80 Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh
-
Chương 83
Thứ bảy là hôn lễ của Hạ Quân và Tống Tử San, với tâm tư trước đây của Tống Tử San, Cố Uyển dự định sẽ không đến tiệc cưới mà để một mình Tần Chí Quân đi là được.
Nhưng Tần Chí Quân rất đau lòng vợ, mấy hôm trước nhìn thấy trong cặp xách của cô đều là sách giáo khoa của học kỳ hai lớp mười hai, do đó mới hiểu được chỉ vừa tựu trường một tháng, cô lại nhảy cấp.
Cô gái ưu tú như vậy là vợ của anh, lòng tự hào trong người anh như sắp vượt lên chín tầng mây, ôm lấy cô vừa hôn vừa khen, cuối cùng bế người từ bàn làm việc khen đến trên giường, khụ khụ, cái này không cần đề cập tới.
Từ chiều thứ năm mua về mấy xấp vải, cô đã tạm thời gác chuyện học hành để vùi đầu vào may đồ, đến mười một giờ tối hôm qua, quần áo cho quê nhà cũng đã may xong cả rồi, Tần Chí Quân lo cô sẽ bị đau cổ.
Hai người ở cùng một chỗ suốt cả tuần không tách rời, xem như anh đã nhìn ra, vợ anh chính là một người không thể ngồi yên được. Trên người cô luôn có một nguồn năng lượng bất tận, anh không kéo cô ra ngoài, cô xoay người đã tiếp tục đọc sách.
Vì thế, anh dành dụ dỗ: “Nếu đãi tiệc ở chỗ khác cũng chả sao, nhưng anh nghe bảo bếp trưởng của khách sạn Kinh Tây chính là hậu duệ của ngự trù trong cung, món ăn của bữa tiệc tuy không phải do đích thân ông ta làm nhưng mấy đầu bếp bên trong đều là học trò của ông ta, anh phải đến nếm thử một chút.”
Cố Uyển thích ăn, nghe thấy cũng hơi rung động.
Tần Chí Quân ghé sát vào cô, nhỏ giọng nói: “Em coi, thật ra giao tình giữa anh với Hạ Quân đâu tính là thân thiết, nghe mấy lời mà Tống Tử San nói thì càng biết ngay là không giao thiệp nhiều. Giống như anh với Chu Dương hay Chu Chính uỷ tới tham gia hôn lễ của anh ta, theo giá thị trường thì phải đi 10 tệ tiền lễ. Em coi có phải chúng ta thiệt thòi rồi không, nên vợ ơi em phải đi, anh đều đã tiêu tiền ra quán ăn rồi, cũng đã nói với Chu Dương, mười giờ rưỡi chúng ta có thể đi cùng xe anh ấy.”
Cố Uyển lắng nghe, tâm trạng hơi phấn chấn, sau khi nghe thấy phải mang 10 tệ tiền lễ, cô lập tức cảm thấy tiếc đứt ruột. Ở trong thôn, lễ vật mang theo thường là một chậu nước rửa mặt, một cặp áo gối, nếu quan hệ không thân, một củ cải trắng cũng là có thể. Nhưng nông thôn không thể so với thành phố B này được.
10 tệ, tiền trợ cấp một tháng của Tần đại ca chỉ có 89 tệ mà thôi, Cố Uyển líu lưỡi, cảm thấy đây là một sự thiệt thòi lớn. Mấu chốt là khi bọn họ kết hôn, Hạ Quân cũng chưa đưa lễ cho bọn họ, hành động này...
“Tần đại ca, vậy rốt cuộc anh ta mời bao nhiêu người trong đoàn vậy?".
Nếu ai cũng đều mời cả thì kết hôn xong có thể thẳng tiến đến vạn nguyên hộ đó!
Cố Uyển bất giác lộ ra đôi chút thơ ngây khi ở trước mặt Tần Chí Quân, mọi suy nghĩ đều viết lên trên mặt, vẻ mặt cũng rất đặc sắc. Tần Chí Quân nhìn thấy liền vui sướng bưng mặt cô hôn một cái, thầm nói đúng là bảo bối, sao lại tìm được một người quý hiếm như thế!
Anh đến ngồi lên ghế sô-pha, ôm Cố Uyển lên chân mình, khẽ cười nói: “Có những luật lệ bất thành văn, giống như ba tiểu đoàn của chúng ta đều là tiểu đoàn tác chiến, anh ta hiện tại ở cấp tiểu đoàn có thể phát thiệp mời cho các chiến hữu cấp tiểu đoàn và cấp đại đội. Chúng ta đi 10 tệ, còn mấy người cấp đại đội như Hách Binh sẽ đi 5 tệ, mặt khác, ai có giao tình vô cùng tốt lại là một chuyện khác nữa, những người khác không thân thiết cũng mời. Tiền trợ cấp một tháng của một chiến sĩ thông thường chỉ có mười mấy tệ, nào có thể tiêu được.”
Cố Uyển gật đầu, luật lệ này thật đáng tin.
“Đi thôi, em đến nếm thử tay nghề của đầu bếp mà anh nói.” Lại xem có thể học được vài món hay không.
Cố Uyển quyết định phải đi, không chịu ngồi yên trong lòng Tần Chí Quân: “Em đi thu xếp mấy món đồ sắp gửi về quê, thuận đường tới bưu điện một chuyến, anh có muốn viết thư kẹp vào gửi cho mẹ không?"
Trong ngực Tần Chí Quân trống vắng, tim cũng hơi chùng xuống, cô vợ vừa thơm vừa mềm, ôm trong lòng thoải mái biết bao. Nhìn cô như con ong mật đang tìm đồ để gói quần áo, Tần Chí Quân cũng đứng dậy đi theo.
Anh xốc từng chiếc quần chiếc áo đã được may xong đang đặt trên giường, khỏi phải nói, không khác gì quần áo ở trung tâm thương mại, trong mắt anh ngập ý cười, nghĩ về trước kia, anh chẳng hề ngờ mình sẽ lấy được một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng, khôn khéo, thông minh, đức hạnh, hiếu thuận, hiền lành……
Nhiều lắm, giống như tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời đều tìm được trên người cô, Tần Chí Quân cảm thấy, có lẽ anh đã tu duyên lành suốt mấy nghìn năm nên ông trời mới ban cho anh một Cố Uyển.
Cố Uyển cầm hai cái túi sạch sẽ đến, Tần Chí Quân vội khom lưng nhanh chóng hôn lên mặt cô, cô thoáng ngượng ngùng, đưa tay lau nơi mà anh vừa hôn, trừng mắt nhìn anh, chỉ là cô vốn rất kiều mị lại không phải đang tức giận thật, cái trừng mắt đó chẳng hề chứa tí uy lực nào, trái lại còn tăng thêm đôi phần quyến rũ.
Tần Chí Quân cụp mí nhìn cô, cười nói: “Anh rất vui khi cưới được em.”
Sáng sớm Cố Uyển đột nhiên lại nhận được lời thổ lộ sến súa, khó lắm mới nhịn không cười toe toét, có điều vẫn cong mắt lên, con ngươi sáng trong, sự vui sướng nhanh chóng lan ra khắp người, cảm giác được tỏ tình thật thích thú.
Cô có lẽ sẽ không nói với anh những lời như thế, lại bất chợt nghĩ, thật ra anh hẳn sẽ thích nghe kiểu nói tình cảm này. Ngón tay khẽ cuộn tròn nắm lấy đầu ngón tay phải của Tần Chí Quân, đáp: “Em cũng rất may mắn khi gả cho anh.”
Không biết nói mấy lời tình cảm, chẳng qua chỉ dựa theo câu của anh để nói.
Bên hông bỗng nhiên căng thẳng, cả người bị anh ôm vào lòng, eo và lưng đều bị anh nắm lấy, dính sát vào người anh. Bởi vì đường cong trước ngực, tư thế như vậy khiến Cố Uyển chỉ đành hơi ngửa mặt. Anh cúi đầu, dường như dán cả khuôn mặt lên mặt cô, nụ cười thuần tuý nhưng lại nóng bỏng.
“Bà xã, nói thêm một câu giống vậy cho anh nghe đi.”
Có lẽ bị anh ôm quá chặt, hô hấp của anh khiến ngực phập phồng ép lấy cô, chân Cố Uyển như nhũn ra, người trượt xuống dưới.
Tần Chí Quân là người biết rõ thể chất của cô nhất, anh bèn bế thẳng cô lên, doạ Cố Uyển một phen khiến cô phải ôm lấy đầu anh.
Đột nhiên bị bế lên lơ lửng, cô bất mãn vùng vẫy, nói: “Mau thả em xuống, tay em sắp nhũn ra rồi.”
Cô không vùng vẫy thì vẫn ổn, Tần Chí Quân vốn chẳng qua chỉ muốn dụ cô nói thêm vài câu ngon ngọt, nhưng cô lại cọ quậy như thế khiến người anh cứng lại. Bế cô xoay người lại áp sát lên tường, âm thanh khàn khàn đề nghị: “Chi bằng hôm nay chúng ta đừng ra ngoài."
Cố Uyển quá quen với bộ dạng này, tối qua anh đè cô đến tận rạng sáng, lúc này mới rời giường chưa được bao lâu, anh lại hừng hực, cô uốn éo cơ thể, cuống quýt muốn đi xuống' "Anh thả em xuống nào!"
Tần Chí Quân hô hấp nặng nề, tay nắm lấy bắp đùi cô, nói: “Bà xã, em cứ cọ quậy như vậy thì anh sẽ muốn em ngay tại đây mất.”
Lời vừa nói ra, chính anh cũng không biết có phải vì bị lời nói kích thích nên càng có phản ứng hơn không.
Cố Uyển cảm nhận được gì đó nên không dám nhúc nhích nữa, cơ thể cô cũng trở nên rất bất thường, trước giờ cô đều phản ứng rất lớn khi bị Tần Chí Quân chạm vào, hiện lại bế tắc ở đây, vừa xấu hổ vừa túng quẫn, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt thoáng chút mơ màng, có thể nhìn ra đôi chút rung động.
Ánh mắt Tần Chí Quân chứa ý cười, áp xuống hôn thật sâu, hôn đến khi đôi mắt ướt át của Cố Uyển dâng lên một tầng sương mông lung, vào lúc lùi lại giữa môi còn xuất hiện một luồng chỉ bạc.
Cố Uyển là thuốc kích tình của anh, đã dính vào thì hôm nay không thể đi đâu được nữa, nếu không phải đã hẹn với Chu Dương trước đó thì lúc này anh sẽ làm cô ngay tại đây thật.
Anh vùi đầu vào cổ cô một hồi lâu, ổn định lại trận khô hanh trong cơ thể, lại bế cô đến ghế sô-pha ở phòng khách rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh xối nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo.
Mặt Cố Uyển đỏ như rỉ máu, sức lực dần dần quay lại, cô trở người vùi mặt vào gối dựa trên ghế sô pha. Cô thật ngốc, sau này không bao giờ tâm tình với anh nữa, tên kia vốn không chịu nổi!
Tần Chí Quân từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn yêu tinh mới vừa rồi còn quyến rũ động lòng người mà nay lại nằm như đà điểu không chịu gặp ai. Anh cười vào trong phòng lật giấy viết thư, viết hai bức rồi gói lại đàng hoàng, lại đi vào phòng ngủ phụ gấp hết bảy bộ quần áo sắp gửi đi, lúc này anh mới xốc Cố Uyển lên.
Cố Uyển phản ứng rất nhanh, vừa bị nâng lên liền xoay người ghé vào vai anh, dù có thế nào cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt anh.
Thấy thế, Tần Chí Quân mỉm cười, là vợ chồng đã lâu vậy rồi mà da mặt cô vẫn mỏng như thế, ban đêm nhất định phải tắt đèn, nếu như bị anh quấn lấy vào ban ngày sẽ nhắm tịt mắt lại, đỏ bừng từ đầu đến ngón chân.
Anh nhỏ giọng dỗ dành: “Vẫn còn ngượng à, anh viết thư xong rồi, quần áo cũng đã gấp xong xuôi, em đi chỉnh đốn lại một tí, đoán chừng lát nữa Chu Dương bọn họ sẽ tới gọi người.”
Nghe thấy Chu Dương và Phương Tử Quân có thể sẽ qua đây, lúc này Cố Uyển mới lật đật nhảy dựng lên chạy đến phòng ngủ phụ.
Hai vợ chồng Chu Dương thật sự đến đây rất nhanh, cô vừa ăn mặc xong xuôi, bên ngoài đã có người gõ cửa. Cố Uyển nghĩ cũng may vừa rồi Tần Chí Quân có chừng mực, nếu như gặp mặt người khác với bộ dạng đó chắc phải vứt bỏ mặt mũi xuống Thái Bình Dương mất.
Không có diễn tập quân sự trọng đại, dưới tình hình chưa chuẩn bị chiến đấu, thứ bảy hàng tuần quân khu đều không cần huấn luyện, chiến sĩ có thể nghỉ ngơi trong nơi đóng quân, nhưng khi rời khỏi chỗ này cần phải xin phép lãnh đạo.
Hôn lễ Hạ Quân và Tống Tử San chọn ngày này, hẳn cũng đã suy xét đến phương diện đó, cổng trụ sở có mấy chiếc xe mà Hạ Quân đã mượn từ bên trên, vào lúc này có Đại đội trưởng của Tiểu đoàn ba đang xếp hàng, không ít người đến, xe nhiều như vậy, nhìn vào cũng biết ngay sẽ chen chúc lộn xộn.
Xe Jeep năm chỗ của Chu Dương, trừ hai vợ chồng họ ra cũng chỉ chở theo Tần Chí Quân và Cố Uyển, ngồi vào vẫn còn rất rộng.
Thật ra trên người Chu Dương vẫn còn đôi chút khí chất cao ngạo của con em cán bộ cao cấp, trong đoàn trừ Tần Chí Quân không khách sáo với anh ấy ra thì người ngoài không có ai dám mở miệng gọi anh ấy làm tài xế, dù cho thuận đường cũng không dám.
Tần Chí Quân ngồi ghế phụ, Phương Tử Quân và Cố Uyển ngồi phía sau, trước lúc xuống lầu, Tần Chí Quân có nói lúc về hãy dừng ở bưu điện một lát, vào lúc này nhìn thấy túi đồ đó, chị ấy tò mò hỏi: “Gửi đồ về quê hả?"
Cố Uyển gật đầu, suốt dọc đường bầu không khí trò chuyện giữa hai người cũng vui vẻ.
Đãi tiệc cưới ở khách sạn Kinh Tây, hôn lễ này của Hạ Quân và Tống Tử San cũng quá phô trương. Đám người ở đại viện đều biết rõ về khách sạn Kinh Tây, nhưng phần lớn mấy chiến hữu trong đoàn trước đó cùng lắm mới chỉ nghe qua, một số người vợ của quân nhân lại hoàn toàn chẳng biết nó khác gì với tiệm cơm quốc doanh.
Đến khi xuống xe đứng trước cổng khách sạn, nhìn kiến trúc cao mười mấy tầng trước mặt mới giật mình suýt chút nữa không thể khép miệng.
Cố Uyển cũng mới đến đây lần đầu tiên, trông thấy khách sạn sang trọng như thế thì càng mong đợi vào tay nghề của vị đầu bếp mà Tần Chí Quân nói.
Trước cổng có chiến sĩ phụ trách lễ tân do phía hôn lễ an bài, nghênh đón mọi người đi đến phòng tiệc nhỏ trên tầng hai. Cửa phòng tiệc có một cái bàn nhận lễ, đoàn người đến đưa bao lì xì rồi mới vào phòng. Phòng tiệc không xem là lớn, Cố Uyển nhìn một lượt, đãi mười hai bàn.
Chỗ bọn họ đứng gần với bàn tiệc thứ sáu ở cuối, Chu Dương chọn cái bàn bên cạnh để ngồi. Mấy Đại đội trưởng của Tiểu đoàn một trông thấy Chu Dương và Tần Chí Quân ở đây cũng tự giác bước sang bàn này, đa số đều dẫn theo người thân, lấp đầy một cái bàn hai mươi mấy chỗ ngồi.
Lúc này Chu Chính uỷ lại không thể đến, người đến dự là chị dâu Chu, ngược lại thì Uông Thu Mai, không tiện qua đây hết cả nhà bốn người, con cái lại nhỏ quá không thể rời khỏi được, nên chỉ có Hách Binh dẫn con gái Hách Thu đến.
Cố Uyển rất thích Hách Thu, trông thấy liền gọi cô bé đến ngồi cạnh mình. Bởi vì dì này đã cho Hách Thu sô-cô-la ngon quá nên cô bé có ấn tượng rất tốt, không hề sợ hãi.
Vết thương ở tay phải Tần Chí Quân đã khỏi từ lâu nhưng bên ngoài vẫn còn giả vờ, lúc này Cố Uyển mới biết anh còn dùng đũa bằng tay trái rất tốt, đúng là nhân tài.
Trong bữa tiệc, Tần Chí Quân giúp Cố Uyển gắp thức ăn, Cố Uyển thì luôn chăm lo cho Hách Thu ngồi cạnh cô, khiến Phương Tử Quân trông thấy liền cười, thấp giọng trêu ghẹo cô: “Thích vậy thì em sớm sinh một đứa đi nào!”
Nghe thấy lời này, không chờ Cố Uyển mở miệng. Tần Chí Quân liền cười nói: “Uyển Uyển nhà em học xong đại học rồi mới sinh con, bây giờ vẫn chưa gấp.”
Phương Tử Quân vỗ vỗ đầu mình, cười nói: “Cũng phải, thành tích này của Tiểu Uyển, Đại học B là không khó, đúng thật phải chờ thêm mấy năm nữa.”
Chị ấy không biết tình trạng của Cố Uyển, cũng không chú ý đến bởi vì mấy lời này mà đôi mắt Cố Uyển đã ảm đạm đi đôi chút.
Nhưng thật ra những người khác ngồi cùng bàn, khi nghe thấy Cố Uyển dễ dàng thi vào Đại học B, bèn tò mò hỏi thăm, đương nhiên không thể thiếu việc bị phổ cập một phen chiến tích Cố Uyển một năm nhảy ba cấp.
Tần Chí Quân đưa tay nắm lấy tay Cố Uyển dưới bàn ăn, thấy cô nhìn về phía mình bèn mỉm cười trấn an, múc cho cô một viên khoai môn tẩm mật ong, nói: “Nếm thử cái này đã, ngon lắm đấy."
Có người chồng ấm áp như thế, Cố Uyển nén lại chút mất mát và lo âu trong lòng, mỉm cười đáp một tiếng, đưa khoai môn vào miệng, hương vị vừa ngọt vừa mềm, vô cùng ngon miệng.
Ánh mắt Tần Chí Quân mang theo ý cười, biết được cô thích nó thế là lấy muỗng múc thêm hai viên vào bát của cô. Anh sức dài vai rộng, chuyên chú múc cho vợ mình ăn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ dịu dàng, thỏa mãn hơn cả bản thân anh được ăn.
Khi Tống Tử San, Hạ Quân và vợ chồng Sư trưởng Tống đến mời rượu trông thấy một màn như thế, dù hôm nay đã gả cho Hạ Quân nhưng cô ta vẫn bị hình ảnh đó làm cho cay mắt.
Cố Uyển cũng không biết Tống Tử San điên rồ như thế, đã kết hôn rồi mà trong lòng vẫn còn tương tư Tần Chí Quân. Cô với người cùng bàn đều đứng lên, bưng nước nói lời chúc phúc, quá trình mời rượu thế là xong.
Vào lúc tiệc tàn, Cố Uyển bị ai đó gọi lại, quay đầu thì thấy đó là Hạ Mẫn, đi cùng cô ấy còn có hai người cô cũng xem như quen biết. Một người là dì của cô ấy, bà Phương, một người khác là cô gái của đoàn văn công mà cô có duyên gặp gỡ một lúc khi lần đầu đến ký túc xá có đi đến nhà tắm, hình như tên cô ấy là Đinh Văn Quân.
Hạ Mẫn gặp Cố Uyển đương nhiên rất vui mừng, thân thiết kéo cánh tay cô, nói: “Uyển Uyển, cậu cũng ở đây sao, sao lúc này mình không thấy cậu nhỉ, nếu không đã ngồi chung với cậu rồi.”
Tần Chí Quân thấy vợ mình bị người khác kéo lại, ờ thì dù cho đó là một cô gái thì cũng có hơi khó chịu.
Chẳng qua vì ngại có nhiều người đang ở đây nên không thể kéo vợ mình về.
“Mình ngồi ở khu người nhà quân nhân đằng kia kìa." Cố Uyển cười mỉm, khiến Hạ Mẫn càng thấy choáng ngợp, cô nàng là con gái cũng phải mê vẻ đẹp như vậy nhưng sẽ không ghen tị, chỉ là rất muốn ôm về nhà.
Bà Phương và Đinh Văn Quân cùng đi đến, bà Phương tự nhiên cùng Tần Chí Quân chào hỏi. Đinh Văn Quân cũng còn nhận ra Cố Uyển, bất quá vẫn có chút hiếu kỳ nhìn cô nàng Hạ Mẫn ôm người nọ đầy thân thiết. Đây là lần đầu tiên Đinh Văn Quân bắt gặp cô ấy thân mật với một cô gái như vậy.
“Chị Quân, em kể chị nghe, đây là bạn thân mà đợt trước em có nói với chị đấy, cái người mà thành tích hơn cả Tiêu Đồng ấy.” Cô ấy nói đầy phấn chấn, còn quơ tay qua lại làm ra vẻ đại sát bốn phương.
“Cô ấy ư?” Đinh Văn Quân giật mình: “Chị dâu đang học cấp ba sao?”
Cố Uyển gật đầu cười, cũng không nói nhiều.
Hạ Mẫn nghe thấy Đinh Văn Quân gọi cô là chị dâu, chợt phản ứng lại: “Hai người biết nhau hả?” Lại kéo Cố Uyển nói: “Mình nói cậu nghe, chị Quân là chị của Tiêu Vũ Phi đó."
Cố Uyển kinh ngạc, Đinh Văn Quân cười nói: “Tôi theo họ mẹ.”
Cứ thế hàn huyên được vài câu, nhóm người vừa nói vừa đi khỏi khách sạn.
Hạ Mẫn liền kéo Cố Uyển hỏi cô có muốn đi dạo phố cùng không, trước kia theo đuổi việc học hành, bây giờ không cần nữa, nhìn chung cũng có thời gian để chơi rồi.
Cố Uyển lắc đầu, nói rằng lát nữa còn phải đi gửi đồ, sau đó về quân khu.
Hạ Mẫn lấy làm tiếc, lại hỏi khi nào cô về trường học, biết được thứ hai trở về thì mới từ bỏ.
Phương Ngạn và Tiểu Vũ Phi tựa vào cạnh xe ở ngoài khách sạn để đón người, thấy Cố Uyển và chị mình, còn có cả Cục Than Đen đang đi ra bèn kích động kêu lên: “A Ngạn, mau nhìn kìa!”
Phương Ngạn theo âm thanh nhìn sang, người mà cô bé Mẫn Mẫn đang kéo, là Cố Uyển.
“Là Cố Uyển đúng không, dáng dấp giống y như đúc, còn có Cục Than Đen quen thuộc, không phải cô ấy thì là ai." Tiêu Vũ Phi đầy kích động, âm thanh của cậu ta không hề nhỏ, Tần Chí Quân ở bên đây nhìn lướt sang thì trông thấy Phương Ngạn và một người thiếu niên khác.
Tiêu Vũ Phi nhấc chân muốn sang đó lại bị Phương Ngạn kéo về. Cậu ta quay đầu hỏi: “Làm gì vậy?”
Phương Ngạn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Tiêu Vũ Phi khó hiểu, há miệng nhìn cậu ấy, mù tịt chỉ vào bản thân, cậu gọi là tôi phải lên xe à?
Suy cho cùng thì từ lúc mười tuổi đã theo thói quen nghe lời cậu ấy, nhìn sắc mặt là biết ngay hiện tại cậu ấy đang kìm nén, thế là ấm ức vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.
Tần Chí Quân nhìn theo Phương Ngạnạn vài lần, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Cố Uyển và Hạ Mẫn đang nói chuyện với nhau nên không để ý bên đó, Tần Chí Quân ung dung che lại tầm mắt của Phương Ngan ở phía bên kia, nói với Cố Uyển: “Chúng ta đi xe của Chu Dương thì không nên để người ta chờ lâu, có lẽ nên đi thôi.”
Nghe thấy thế. Cố Uyển gật đầu, nói lời tạm biệt với mấy người Hạ Mẫn rồi đi theo Tần Chí Quân đến chỗ đậu xe của Chu Dương.
Đến bưu điện gửi đồ, Phương Tử Quân kéo Cố Uyển cùng đi mua chút đồ ăn, Tần Chí Quân và Chu Dương đậu xe bên ngoài chợ đồ ăn ngồi chờ, không có đàn ông ở bên, Phương Tử Quân cũng cởi mở hơn không ít, vừa chọn đồ ăn vừa tám chuyện với Cố Uyển.
Nhân vật trong câu chuyện không phải ai khác mà chính là cô dâu Tống Tử San hôm nay: “Chị nói em nghe, bữa tiệc của nhà họ Tống hôm nay vô cùng phô trương, trên thực tế trong khoảng thời gian này, nhà bọn họ cãi nhau ầm ĩ lắm.”
Hoá ra chị của Tống Tử San lớn hơn Tống Tử San bốn tuổi, năm nay hai mươi bốn tuổi, mấy năm trước có theo đuổi Chu Dương, mà Chu Dương đã kết hôn hai năm nay rồi, cứ lãng phí thời gian như vậy, cuối cùng cô ta cũng lỡ thì.
Lúc này đã hai mươi bốn tuổi, vốn nên cưới gả rồi, có điều cô ta có xuất thân tốt cỡ nào cũng không quan trọng, kết quả vào tháng Giêng, Tống Tử San mới hai mươi tuổi đột nhiên về nhà nói rằng bản thân sắp kết hôn rồi, quả thực khiến chị cô ta không kịp trở tay.
Chị còn độc thân mà em đã gả đi, dù ai làm chị cũng thấy xấu hổ, nhưng mà Tống Tử San ăn nói cũng có lý, người yêu cô ta qua tết cũng đã hai mươi tám rồi nên không thể chờ được nữa.
Chị em nhà họ Tống vì chuyện này mà ầm ĩ với nhau, người làm chị cảm thấy em gái như thế là không để ý đến mặt mũi cô ta, đánh vào mặt cô ta, người làm em thì thấy lẽ nào chị gái chọn là em phải chọn theo chị sao. Tháng Giêng này, nhà của Sư trưởng Tống vô cùng náo nhiệt.
Ban đầu cùng lắm chỉ là đề tài lén tám chuyện giữa mấy nhà bảo mẫu ở gần, đến khi vừa phát thiệp mời thì đã truyền từ trong đại viện ra.
“Hôm nay Tống Tử San kết hôn, chị cô ta cũng chẳng thèm tới dự, lúc này cả đại viện đều biết là cãi nhau ầm ĩ thật.” Tâm trạng của Phương Tử Quân vô cùng tốt, biết không nên thể hiện sự cười cợt trên đau khổ của người khác trong lời nói quá rõ ràng, nhưng hết cách, tình địch năm đó, không ít lần ỷ vào gia thế và tài sản áp bức chị ấy, bây giờ nhìn thấy cô ta sống không thoải mái, chị ấy cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trong lúc mua đồ ăn, Cố Uyển đã biết được một chuyện lớn như vậy, thầm nghĩ rằng ẩn sau hôn lễ hào nhoáng của Tống Tử San lại còn có chuyện này. Có điều cô không có cảm tình với Tống Tử San, chỉ xem như đang nghe chuyện náo nhiệt.
Về đến nhà đã sắp bốn giờ chiều, cách vách vô cùng náo nhiệt, không ít đoàn văn công và các lính nam lính nữ ở Tiểu đoàn ba, xem ra là đang chờ để náo động phòng.
Cố Uyển chạy tới chạy lui cả một ngày cũng thấy mệt mỏi, vào nhà bếp rửa rau nấu cơm, chuẩn bị cơm tối cho xong còn nghỉ ngơi sớm sớm.
Bởi vì Tần Chí Quân còn đang giả vờ bị thương, về nhà liền đóng cửa phòng trong nhà, vây quanh Cố Uyển giúp cô rửa rau đưa nước.
Nấu hai món mặn một món canh đơn giản, sau khi cả hai ăn xong, việc rửa chén cũng được anh ân cần ôm lấy, Cố Uyển cũng quen với việc anh như vậy nên căn bản không suy nghĩ nhiều.
Cô xách một thùng nước nóng vào nhà vệ sinh để tắm, trời vẫn còn rất lạnh, cô cũng tắm thật nhanh, lúc thay quần áo ngủ rồi đi ra vẫn còn chút lạnh run. Tần Chí Quân ngồi trên ghế sô-pha, thấy cô như vậy liền vội vã cởi áo khoác dài choàng lên người cô, dắt cô đến phòng ngủ chính.
Trên áo khoác dài còn lưu giữ nhiệt độ của anh, vây quanh cô vô cùng ấm áp, người cô cũng thả lỏng theo.
Chờ đến khi vào phòng, Tần Chí Quân thuận tay đóng cửa lại, lúc Cố Uyển bước vào trong đã bị anh kéo lại, cô nghi ngờ quay đầu đã bị người đàn ông nhân lúc xoay ngược lại đè lên cửa.
Tiếng ồn ào bên vách dù đã cách hai cánh cửa dày vẫn còn lọt vào đôi chút, cả người Tần Chí Quân đè lên Cố Uyển, bưng mặt cô rồi hôn lên.
Cố Uyển hơi choáng váng, muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị anh chặn hôn, bất quá một hai phút sau đã mềm nhũn không còn đứng vững. Lúc ngủ cô không mặc quá nhiều đồ, chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông có tay áo rộng thùng thình, vào lúc này, chẳng biết sao đồ lót bên trong đã bị anh cởi ra.
Người bị anh ôm như buổi sáng, miệng lưỡi của Tần Chí Quân đã chuyển đến những nơi hấp dẫn anh.
Trên người Cố Uyển có áo choàng quân nhân dài nên không hề cảm thấy lạnh, nhưng đôi chân trắng muốt vắt trên người anh lại lạnh đến mức run bần bật: “Tần đại ca, lên giường có được không?”
Trước giờ Tần Chí Quân đều nuông chìu cảm nhận của cô, bị anh chạm vào, Cố Uyển đã biến thành bùn nhão, ở trên giường mặc anh uốn éo thế nào cũng được. Nhưng hôm nay anh không nghe theo lời cô, ra sức tiến vào trong cô, âm thanh hưng phấn không tả nổi: “Chúng ta tiếp tục chuyện bị gián đoạn hồi sáng, lúc sáng khi ôm em anh đã muốn thử làm như vậy, ngoan nào, lần này nghe anh nhé!”
Cô mềm nhũn vốn chẳng còn sức, cả người đều dựa vào sự chống đỡ của anh, bên ngoài không biết đang làm gì mà mọi người liên tục hoan hô, mà bên này cô cũng lắc đầu nghẹn ngào vì sắp bị làm chết mất.
Quá sâu quá dài, ập đến mạnh mẽ khiến cô nâng lên hạ xuống, tiến vào một cửa đã không chịu nổi, tiến qua vật đó rồi xông thẳng vào cửa thứ hai bên trong. Ánh mắt Cố Uyển thoáng tan rã, trong cơ thể tự giác co rút lại hút lấy, kích thích đến mức Tần Chí Quân cùng điên cuồng.
Cô vụn vỡ nghẹn ngào, sẽ hư sẽ hư mất.
Tần Chí Quân nào thèm tin cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai: "Kẻ lừa đảo này, đây rõ ràng chính là đang tu sửa, càng làm lâu sẽ càng đẹp, hư chỗ nào chứ?”
Bên vách náo động từ sáu giờ chiều đến hơn chín giờ mới nghỉ, bên này, Tần Chí Quân cũng chiến đấu ác liệt suốt một đêm.
Nhưng Tần Chí Quân rất đau lòng vợ, mấy hôm trước nhìn thấy trong cặp xách của cô đều là sách giáo khoa của học kỳ hai lớp mười hai, do đó mới hiểu được chỉ vừa tựu trường một tháng, cô lại nhảy cấp.
Cô gái ưu tú như vậy là vợ của anh, lòng tự hào trong người anh như sắp vượt lên chín tầng mây, ôm lấy cô vừa hôn vừa khen, cuối cùng bế người từ bàn làm việc khen đến trên giường, khụ khụ, cái này không cần đề cập tới.
Từ chiều thứ năm mua về mấy xấp vải, cô đã tạm thời gác chuyện học hành để vùi đầu vào may đồ, đến mười một giờ tối hôm qua, quần áo cho quê nhà cũng đã may xong cả rồi, Tần Chí Quân lo cô sẽ bị đau cổ.
Hai người ở cùng một chỗ suốt cả tuần không tách rời, xem như anh đã nhìn ra, vợ anh chính là một người không thể ngồi yên được. Trên người cô luôn có một nguồn năng lượng bất tận, anh không kéo cô ra ngoài, cô xoay người đã tiếp tục đọc sách.
Vì thế, anh dành dụ dỗ: “Nếu đãi tiệc ở chỗ khác cũng chả sao, nhưng anh nghe bảo bếp trưởng của khách sạn Kinh Tây chính là hậu duệ của ngự trù trong cung, món ăn của bữa tiệc tuy không phải do đích thân ông ta làm nhưng mấy đầu bếp bên trong đều là học trò của ông ta, anh phải đến nếm thử một chút.”
Cố Uyển thích ăn, nghe thấy cũng hơi rung động.
Tần Chí Quân ghé sát vào cô, nhỏ giọng nói: “Em coi, thật ra giao tình giữa anh với Hạ Quân đâu tính là thân thiết, nghe mấy lời mà Tống Tử San nói thì càng biết ngay là không giao thiệp nhiều. Giống như anh với Chu Dương hay Chu Chính uỷ tới tham gia hôn lễ của anh ta, theo giá thị trường thì phải đi 10 tệ tiền lễ. Em coi có phải chúng ta thiệt thòi rồi không, nên vợ ơi em phải đi, anh đều đã tiêu tiền ra quán ăn rồi, cũng đã nói với Chu Dương, mười giờ rưỡi chúng ta có thể đi cùng xe anh ấy.”
Cố Uyển lắng nghe, tâm trạng hơi phấn chấn, sau khi nghe thấy phải mang 10 tệ tiền lễ, cô lập tức cảm thấy tiếc đứt ruột. Ở trong thôn, lễ vật mang theo thường là một chậu nước rửa mặt, một cặp áo gối, nếu quan hệ không thân, một củ cải trắng cũng là có thể. Nhưng nông thôn không thể so với thành phố B này được.
10 tệ, tiền trợ cấp một tháng của Tần đại ca chỉ có 89 tệ mà thôi, Cố Uyển líu lưỡi, cảm thấy đây là một sự thiệt thòi lớn. Mấu chốt là khi bọn họ kết hôn, Hạ Quân cũng chưa đưa lễ cho bọn họ, hành động này...
“Tần đại ca, vậy rốt cuộc anh ta mời bao nhiêu người trong đoàn vậy?".
Nếu ai cũng đều mời cả thì kết hôn xong có thể thẳng tiến đến vạn nguyên hộ đó!
Cố Uyển bất giác lộ ra đôi chút thơ ngây khi ở trước mặt Tần Chí Quân, mọi suy nghĩ đều viết lên trên mặt, vẻ mặt cũng rất đặc sắc. Tần Chí Quân nhìn thấy liền vui sướng bưng mặt cô hôn một cái, thầm nói đúng là bảo bối, sao lại tìm được một người quý hiếm như thế!
Anh đến ngồi lên ghế sô-pha, ôm Cố Uyển lên chân mình, khẽ cười nói: “Có những luật lệ bất thành văn, giống như ba tiểu đoàn của chúng ta đều là tiểu đoàn tác chiến, anh ta hiện tại ở cấp tiểu đoàn có thể phát thiệp mời cho các chiến hữu cấp tiểu đoàn và cấp đại đội. Chúng ta đi 10 tệ, còn mấy người cấp đại đội như Hách Binh sẽ đi 5 tệ, mặt khác, ai có giao tình vô cùng tốt lại là một chuyện khác nữa, những người khác không thân thiết cũng mời. Tiền trợ cấp một tháng của một chiến sĩ thông thường chỉ có mười mấy tệ, nào có thể tiêu được.”
Cố Uyển gật đầu, luật lệ này thật đáng tin.
“Đi thôi, em đến nếm thử tay nghề của đầu bếp mà anh nói.” Lại xem có thể học được vài món hay không.
Cố Uyển quyết định phải đi, không chịu ngồi yên trong lòng Tần Chí Quân: “Em đi thu xếp mấy món đồ sắp gửi về quê, thuận đường tới bưu điện một chuyến, anh có muốn viết thư kẹp vào gửi cho mẹ không?"
Trong ngực Tần Chí Quân trống vắng, tim cũng hơi chùng xuống, cô vợ vừa thơm vừa mềm, ôm trong lòng thoải mái biết bao. Nhìn cô như con ong mật đang tìm đồ để gói quần áo, Tần Chí Quân cũng đứng dậy đi theo.
Anh xốc từng chiếc quần chiếc áo đã được may xong đang đặt trên giường, khỏi phải nói, không khác gì quần áo ở trung tâm thương mại, trong mắt anh ngập ý cười, nghĩ về trước kia, anh chẳng hề ngờ mình sẽ lấy được một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng, khôn khéo, thông minh, đức hạnh, hiếu thuận, hiền lành……
Nhiều lắm, giống như tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời đều tìm được trên người cô, Tần Chí Quân cảm thấy, có lẽ anh đã tu duyên lành suốt mấy nghìn năm nên ông trời mới ban cho anh một Cố Uyển.
Cố Uyển cầm hai cái túi sạch sẽ đến, Tần Chí Quân vội khom lưng nhanh chóng hôn lên mặt cô, cô thoáng ngượng ngùng, đưa tay lau nơi mà anh vừa hôn, trừng mắt nhìn anh, chỉ là cô vốn rất kiều mị lại không phải đang tức giận thật, cái trừng mắt đó chẳng hề chứa tí uy lực nào, trái lại còn tăng thêm đôi phần quyến rũ.
Tần Chí Quân cụp mí nhìn cô, cười nói: “Anh rất vui khi cưới được em.”
Sáng sớm Cố Uyển đột nhiên lại nhận được lời thổ lộ sến súa, khó lắm mới nhịn không cười toe toét, có điều vẫn cong mắt lên, con ngươi sáng trong, sự vui sướng nhanh chóng lan ra khắp người, cảm giác được tỏ tình thật thích thú.
Cô có lẽ sẽ không nói với anh những lời như thế, lại bất chợt nghĩ, thật ra anh hẳn sẽ thích nghe kiểu nói tình cảm này. Ngón tay khẽ cuộn tròn nắm lấy đầu ngón tay phải của Tần Chí Quân, đáp: “Em cũng rất may mắn khi gả cho anh.”
Không biết nói mấy lời tình cảm, chẳng qua chỉ dựa theo câu của anh để nói.
Bên hông bỗng nhiên căng thẳng, cả người bị anh ôm vào lòng, eo và lưng đều bị anh nắm lấy, dính sát vào người anh. Bởi vì đường cong trước ngực, tư thế như vậy khiến Cố Uyển chỉ đành hơi ngửa mặt. Anh cúi đầu, dường như dán cả khuôn mặt lên mặt cô, nụ cười thuần tuý nhưng lại nóng bỏng.
“Bà xã, nói thêm một câu giống vậy cho anh nghe đi.”
Có lẽ bị anh ôm quá chặt, hô hấp của anh khiến ngực phập phồng ép lấy cô, chân Cố Uyển như nhũn ra, người trượt xuống dưới.
Tần Chí Quân là người biết rõ thể chất của cô nhất, anh bèn bế thẳng cô lên, doạ Cố Uyển một phen khiến cô phải ôm lấy đầu anh.
Đột nhiên bị bế lên lơ lửng, cô bất mãn vùng vẫy, nói: “Mau thả em xuống, tay em sắp nhũn ra rồi.”
Cô không vùng vẫy thì vẫn ổn, Tần Chí Quân vốn chẳng qua chỉ muốn dụ cô nói thêm vài câu ngon ngọt, nhưng cô lại cọ quậy như thế khiến người anh cứng lại. Bế cô xoay người lại áp sát lên tường, âm thanh khàn khàn đề nghị: “Chi bằng hôm nay chúng ta đừng ra ngoài."
Cố Uyển quá quen với bộ dạng này, tối qua anh đè cô đến tận rạng sáng, lúc này mới rời giường chưa được bao lâu, anh lại hừng hực, cô uốn éo cơ thể, cuống quýt muốn đi xuống' "Anh thả em xuống nào!"
Tần Chí Quân hô hấp nặng nề, tay nắm lấy bắp đùi cô, nói: “Bà xã, em cứ cọ quậy như vậy thì anh sẽ muốn em ngay tại đây mất.”
Lời vừa nói ra, chính anh cũng không biết có phải vì bị lời nói kích thích nên càng có phản ứng hơn không.
Cố Uyển cảm nhận được gì đó nên không dám nhúc nhích nữa, cơ thể cô cũng trở nên rất bất thường, trước giờ cô đều phản ứng rất lớn khi bị Tần Chí Quân chạm vào, hiện lại bế tắc ở đây, vừa xấu hổ vừa túng quẫn, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt thoáng chút mơ màng, có thể nhìn ra đôi chút rung động.
Ánh mắt Tần Chí Quân chứa ý cười, áp xuống hôn thật sâu, hôn đến khi đôi mắt ướt át của Cố Uyển dâng lên một tầng sương mông lung, vào lúc lùi lại giữa môi còn xuất hiện một luồng chỉ bạc.
Cố Uyển là thuốc kích tình của anh, đã dính vào thì hôm nay không thể đi đâu được nữa, nếu không phải đã hẹn với Chu Dương trước đó thì lúc này anh sẽ làm cô ngay tại đây thật.
Anh vùi đầu vào cổ cô một hồi lâu, ổn định lại trận khô hanh trong cơ thể, lại bế cô đến ghế sô-pha ở phòng khách rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh xối nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo.
Mặt Cố Uyển đỏ như rỉ máu, sức lực dần dần quay lại, cô trở người vùi mặt vào gối dựa trên ghế sô pha. Cô thật ngốc, sau này không bao giờ tâm tình với anh nữa, tên kia vốn không chịu nổi!
Tần Chí Quân từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn yêu tinh mới vừa rồi còn quyến rũ động lòng người mà nay lại nằm như đà điểu không chịu gặp ai. Anh cười vào trong phòng lật giấy viết thư, viết hai bức rồi gói lại đàng hoàng, lại đi vào phòng ngủ phụ gấp hết bảy bộ quần áo sắp gửi đi, lúc này anh mới xốc Cố Uyển lên.
Cố Uyển phản ứng rất nhanh, vừa bị nâng lên liền xoay người ghé vào vai anh, dù có thế nào cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt anh.
Thấy thế, Tần Chí Quân mỉm cười, là vợ chồng đã lâu vậy rồi mà da mặt cô vẫn mỏng như thế, ban đêm nhất định phải tắt đèn, nếu như bị anh quấn lấy vào ban ngày sẽ nhắm tịt mắt lại, đỏ bừng từ đầu đến ngón chân.
Anh nhỏ giọng dỗ dành: “Vẫn còn ngượng à, anh viết thư xong rồi, quần áo cũng đã gấp xong xuôi, em đi chỉnh đốn lại một tí, đoán chừng lát nữa Chu Dương bọn họ sẽ tới gọi người.”
Nghe thấy Chu Dương và Phương Tử Quân có thể sẽ qua đây, lúc này Cố Uyển mới lật đật nhảy dựng lên chạy đến phòng ngủ phụ.
Hai vợ chồng Chu Dương thật sự đến đây rất nhanh, cô vừa ăn mặc xong xuôi, bên ngoài đã có người gõ cửa. Cố Uyển nghĩ cũng may vừa rồi Tần Chí Quân có chừng mực, nếu như gặp mặt người khác với bộ dạng đó chắc phải vứt bỏ mặt mũi xuống Thái Bình Dương mất.
Không có diễn tập quân sự trọng đại, dưới tình hình chưa chuẩn bị chiến đấu, thứ bảy hàng tuần quân khu đều không cần huấn luyện, chiến sĩ có thể nghỉ ngơi trong nơi đóng quân, nhưng khi rời khỏi chỗ này cần phải xin phép lãnh đạo.
Hôn lễ Hạ Quân và Tống Tử San chọn ngày này, hẳn cũng đã suy xét đến phương diện đó, cổng trụ sở có mấy chiếc xe mà Hạ Quân đã mượn từ bên trên, vào lúc này có Đại đội trưởng của Tiểu đoàn ba đang xếp hàng, không ít người đến, xe nhiều như vậy, nhìn vào cũng biết ngay sẽ chen chúc lộn xộn.
Xe Jeep năm chỗ của Chu Dương, trừ hai vợ chồng họ ra cũng chỉ chở theo Tần Chí Quân và Cố Uyển, ngồi vào vẫn còn rất rộng.
Thật ra trên người Chu Dương vẫn còn đôi chút khí chất cao ngạo của con em cán bộ cao cấp, trong đoàn trừ Tần Chí Quân không khách sáo với anh ấy ra thì người ngoài không có ai dám mở miệng gọi anh ấy làm tài xế, dù cho thuận đường cũng không dám.
Tần Chí Quân ngồi ghế phụ, Phương Tử Quân và Cố Uyển ngồi phía sau, trước lúc xuống lầu, Tần Chí Quân có nói lúc về hãy dừng ở bưu điện một lát, vào lúc này nhìn thấy túi đồ đó, chị ấy tò mò hỏi: “Gửi đồ về quê hả?"
Cố Uyển gật đầu, suốt dọc đường bầu không khí trò chuyện giữa hai người cũng vui vẻ.
Đãi tiệc cưới ở khách sạn Kinh Tây, hôn lễ này của Hạ Quân và Tống Tử San cũng quá phô trương. Đám người ở đại viện đều biết rõ về khách sạn Kinh Tây, nhưng phần lớn mấy chiến hữu trong đoàn trước đó cùng lắm mới chỉ nghe qua, một số người vợ của quân nhân lại hoàn toàn chẳng biết nó khác gì với tiệm cơm quốc doanh.
Đến khi xuống xe đứng trước cổng khách sạn, nhìn kiến trúc cao mười mấy tầng trước mặt mới giật mình suýt chút nữa không thể khép miệng.
Cố Uyển cũng mới đến đây lần đầu tiên, trông thấy khách sạn sang trọng như thế thì càng mong đợi vào tay nghề của vị đầu bếp mà Tần Chí Quân nói.
Trước cổng có chiến sĩ phụ trách lễ tân do phía hôn lễ an bài, nghênh đón mọi người đi đến phòng tiệc nhỏ trên tầng hai. Cửa phòng tiệc có một cái bàn nhận lễ, đoàn người đến đưa bao lì xì rồi mới vào phòng. Phòng tiệc không xem là lớn, Cố Uyển nhìn một lượt, đãi mười hai bàn.
Chỗ bọn họ đứng gần với bàn tiệc thứ sáu ở cuối, Chu Dương chọn cái bàn bên cạnh để ngồi. Mấy Đại đội trưởng của Tiểu đoàn một trông thấy Chu Dương và Tần Chí Quân ở đây cũng tự giác bước sang bàn này, đa số đều dẫn theo người thân, lấp đầy một cái bàn hai mươi mấy chỗ ngồi.
Lúc này Chu Chính uỷ lại không thể đến, người đến dự là chị dâu Chu, ngược lại thì Uông Thu Mai, không tiện qua đây hết cả nhà bốn người, con cái lại nhỏ quá không thể rời khỏi được, nên chỉ có Hách Binh dẫn con gái Hách Thu đến.
Cố Uyển rất thích Hách Thu, trông thấy liền gọi cô bé đến ngồi cạnh mình. Bởi vì dì này đã cho Hách Thu sô-cô-la ngon quá nên cô bé có ấn tượng rất tốt, không hề sợ hãi.
Vết thương ở tay phải Tần Chí Quân đã khỏi từ lâu nhưng bên ngoài vẫn còn giả vờ, lúc này Cố Uyển mới biết anh còn dùng đũa bằng tay trái rất tốt, đúng là nhân tài.
Trong bữa tiệc, Tần Chí Quân giúp Cố Uyển gắp thức ăn, Cố Uyển thì luôn chăm lo cho Hách Thu ngồi cạnh cô, khiến Phương Tử Quân trông thấy liền cười, thấp giọng trêu ghẹo cô: “Thích vậy thì em sớm sinh một đứa đi nào!”
Nghe thấy lời này, không chờ Cố Uyển mở miệng. Tần Chí Quân liền cười nói: “Uyển Uyển nhà em học xong đại học rồi mới sinh con, bây giờ vẫn chưa gấp.”
Phương Tử Quân vỗ vỗ đầu mình, cười nói: “Cũng phải, thành tích này của Tiểu Uyển, Đại học B là không khó, đúng thật phải chờ thêm mấy năm nữa.”
Chị ấy không biết tình trạng của Cố Uyển, cũng không chú ý đến bởi vì mấy lời này mà đôi mắt Cố Uyển đã ảm đạm đi đôi chút.
Nhưng thật ra những người khác ngồi cùng bàn, khi nghe thấy Cố Uyển dễ dàng thi vào Đại học B, bèn tò mò hỏi thăm, đương nhiên không thể thiếu việc bị phổ cập một phen chiến tích Cố Uyển một năm nhảy ba cấp.
Tần Chí Quân đưa tay nắm lấy tay Cố Uyển dưới bàn ăn, thấy cô nhìn về phía mình bèn mỉm cười trấn an, múc cho cô một viên khoai môn tẩm mật ong, nói: “Nếm thử cái này đã, ngon lắm đấy."
Có người chồng ấm áp như thế, Cố Uyển nén lại chút mất mát và lo âu trong lòng, mỉm cười đáp một tiếng, đưa khoai môn vào miệng, hương vị vừa ngọt vừa mềm, vô cùng ngon miệng.
Ánh mắt Tần Chí Quân mang theo ý cười, biết được cô thích nó thế là lấy muỗng múc thêm hai viên vào bát của cô. Anh sức dài vai rộng, chuyên chú múc cho vợ mình ăn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ dịu dàng, thỏa mãn hơn cả bản thân anh được ăn.
Khi Tống Tử San, Hạ Quân và vợ chồng Sư trưởng Tống đến mời rượu trông thấy một màn như thế, dù hôm nay đã gả cho Hạ Quân nhưng cô ta vẫn bị hình ảnh đó làm cho cay mắt.
Cố Uyển cũng không biết Tống Tử San điên rồ như thế, đã kết hôn rồi mà trong lòng vẫn còn tương tư Tần Chí Quân. Cô với người cùng bàn đều đứng lên, bưng nước nói lời chúc phúc, quá trình mời rượu thế là xong.
Vào lúc tiệc tàn, Cố Uyển bị ai đó gọi lại, quay đầu thì thấy đó là Hạ Mẫn, đi cùng cô ấy còn có hai người cô cũng xem như quen biết. Một người là dì của cô ấy, bà Phương, một người khác là cô gái của đoàn văn công mà cô có duyên gặp gỡ một lúc khi lần đầu đến ký túc xá có đi đến nhà tắm, hình như tên cô ấy là Đinh Văn Quân.
Hạ Mẫn gặp Cố Uyển đương nhiên rất vui mừng, thân thiết kéo cánh tay cô, nói: “Uyển Uyển, cậu cũng ở đây sao, sao lúc này mình không thấy cậu nhỉ, nếu không đã ngồi chung với cậu rồi.”
Tần Chí Quân thấy vợ mình bị người khác kéo lại, ờ thì dù cho đó là một cô gái thì cũng có hơi khó chịu.
Chẳng qua vì ngại có nhiều người đang ở đây nên không thể kéo vợ mình về.
“Mình ngồi ở khu người nhà quân nhân đằng kia kìa." Cố Uyển cười mỉm, khiến Hạ Mẫn càng thấy choáng ngợp, cô nàng là con gái cũng phải mê vẻ đẹp như vậy nhưng sẽ không ghen tị, chỉ là rất muốn ôm về nhà.
Bà Phương và Đinh Văn Quân cùng đi đến, bà Phương tự nhiên cùng Tần Chí Quân chào hỏi. Đinh Văn Quân cũng còn nhận ra Cố Uyển, bất quá vẫn có chút hiếu kỳ nhìn cô nàng Hạ Mẫn ôm người nọ đầy thân thiết. Đây là lần đầu tiên Đinh Văn Quân bắt gặp cô ấy thân mật với một cô gái như vậy.
“Chị Quân, em kể chị nghe, đây là bạn thân mà đợt trước em có nói với chị đấy, cái người mà thành tích hơn cả Tiêu Đồng ấy.” Cô ấy nói đầy phấn chấn, còn quơ tay qua lại làm ra vẻ đại sát bốn phương.
“Cô ấy ư?” Đinh Văn Quân giật mình: “Chị dâu đang học cấp ba sao?”
Cố Uyển gật đầu cười, cũng không nói nhiều.
Hạ Mẫn nghe thấy Đinh Văn Quân gọi cô là chị dâu, chợt phản ứng lại: “Hai người biết nhau hả?” Lại kéo Cố Uyển nói: “Mình nói cậu nghe, chị Quân là chị của Tiêu Vũ Phi đó."
Cố Uyển kinh ngạc, Đinh Văn Quân cười nói: “Tôi theo họ mẹ.”
Cứ thế hàn huyên được vài câu, nhóm người vừa nói vừa đi khỏi khách sạn.
Hạ Mẫn liền kéo Cố Uyển hỏi cô có muốn đi dạo phố cùng không, trước kia theo đuổi việc học hành, bây giờ không cần nữa, nhìn chung cũng có thời gian để chơi rồi.
Cố Uyển lắc đầu, nói rằng lát nữa còn phải đi gửi đồ, sau đó về quân khu.
Hạ Mẫn lấy làm tiếc, lại hỏi khi nào cô về trường học, biết được thứ hai trở về thì mới từ bỏ.
Phương Ngạn và Tiểu Vũ Phi tựa vào cạnh xe ở ngoài khách sạn để đón người, thấy Cố Uyển và chị mình, còn có cả Cục Than Đen đang đi ra bèn kích động kêu lên: “A Ngạn, mau nhìn kìa!”
Phương Ngạn theo âm thanh nhìn sang, người mà cô bé Mẫn Mẫn đang kéo, là Cố Uyển.
“Là Cố Uyển đúng không, dáng dấp giống y như đúc, còn có Cục Than Đen quen thuộc, không phải cô ấy thì là ai." Tiêu Vũ Phi đầy kích động, âm thanh của cậu ta không hề nhỏ, Tần Chí Quân ở bên đây nhìn lướt sang thì trông thấy Phương Ngạn và một người thiếu niên khác.
Tiêu Vũ Phi nhấc chân muốn sang đó lại bị Phương Ngạn kéo về. Cậu ta quay đầu hỏi: “Làm gì vậy?”
Phương Ngạn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Tiêu Vũ Phi khó hiểu, há miệng nhìn cậu ấy, mù tịt chỉ vào bản thân, cậu gọi là tôi phải lên xe à?
Suy cho cùng thì từ lúc mười tuổi đã theo thói quen nghe lời cậu ấy, nhìn sắc mặt là biết ngay hiện tại cậu ấy đang kìm nén, thế là ấm ức vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.
Tần Chí Quân nhìn theo Phương Ngạnạn vài lần, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Cố Uyển và Hạ Mẫn đang nói chuyện với nhau nên không để ý bên đó, Tần Chí Quân ung dung che lại tầm mắt của Phương Ngan ở phía bên kia, nói với Cố Uyển: “Chúng ta đi xe của Chu Dương thì không nên để người ta chờ lâu, có lẽ nên đi thôi.”
Nghe thấy thế. Cố Uyển gật đầu, nói lời tạm biệt với mấy người Hạ Mẫn rồi đi theo Tần Chí Quân đến chỗ đậu xe của Chu Dương.
Đến bưu điện gửi đồ, Phương Tử Quân kéo Cố Uyển cùng đi mua chút đồ ăn, Tần Chí Quân và Chu Dương đậu xe bên ngoài chợ đồ ăn ngồi chờ, không có đàn ông ở bên, Phương Tử Quân cũng cởi mở hơn không ít, vừa chọn đồ ăn vừa tám chuyện với Cố Uyển.
Nhân vật trong câu chuyện không phải ai khác mà chính là cô dâu Tống Tử San hôm nay: “Chị nói em nghe, bữa tiệc của nhà họ Tống hôm nay vô cùng phô trương, trên thực tế trong khoảng thời gian này, nhà bọn họ cãi nhau ầm ĩ lắm.”
Hoá ra chị của Tống Tử San lớn hơn Tống Tử San bốn tuổi, năm nay hai mươi bốn tuổi, mấy năm trước có theo đuổi Chu Dương, mà Chu Dương đã kết hôn hai năm nay rồi, cứ lãng phí thời gian như vậy, cuối cùng cô ta cũng lỡ thì.
Lúc này đã hai mươi bốn tuổi, vốn nên cưới gả rồi, có điều cô ta có xuất thân tốt cỡ nào cũng không quan trọng, kết quả vào tháng Giêng, Tống Tử San mới hai mươi tuổi đột nhiên về nhà nói rằng bản thân sắp kết hôn rồi, quả thực khiến chị cô ta không kịp trở tay.
Chị còn độc thân mà em đã gả đi, dù ai làm chị cũng thấy xấu hổ, nhưng mà Tống Tử San ăn nói cũng có lý, người yêu cô ta qua tết cũng đã hai mươi tám rồi nên không thể chờ được nữa.
Chị em nhà họ Tống vì chuyện này mà ầm ĩ với nhau, người làm chị cảm thấy em gái như thế là không để ý đến mặt mũi cô ta, đánh vào mặt cô ta, người làm em thì thấy lẽ nào chị gái chọn là em phải chọn theo chị sao. Tháng Giêng này, nhà của Sư trưởng Tống vô cùng náo nhiệt.
Ban đầu cùng lắm chỉ là đề tài lén tám chuyện giữa mấy nhà bảo mẫu ở gần, đến khi vừa phát thiệp mời thì đã truyền từ trong đại viện ra.
“Hôm nay Tống Tử San kết hôn, chị cô ta cũng chẳng thèm tới dự, lúc này cả đại viện đều biết là cãi nhau ầm ĩ thật.” Tâm trạng của Phương Tử Quân vô cùng tốt, biết không nên thể hiện sự cười cợt trên đau khổ của người khác trong lời nói quá rõ ràng, nhưng hết cách, tình địch năm đó, không ít lần ỷ vào gia thế và tài sản áp bức chị ấy, bây giờ nhìn thấy cô ta sống không thoải mái, chị ấy cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trong lúc mua đồ ăn, Cố Uyển đã biết được một chuyện lớn như vậy, thầm nghĩ rằng ẩn sau hôn lễ hào nhoáng của Tống Tử San lại còn có chuyện này. Có điều cô không có cảm tình với Tống Tử San, chỉ xem như đang nghe chuyện náo nhiệt.
Về đến nhà đã sắp bốn giờ chiều, cách vách vô cùng náo nhiệt, không ít đoàn văn công và các lính nam lính nữ ở Tiểu đoàn ba, xem ra là đang chờ để náo động phòng.
Cố Uyển chạy tới chạy lui cả một ngày cũng thấy mệt mỏi, vào nhà bếp rửa rau nấu cơm, chuẩn bị cơm tối cho xong còn nghỉ ngơi sớm sớm.
Bởi vì Tần Chí Quân còn đang giả vờ bị thương, về nhà liền đóng cửa phòng trong nhà, vây quanh Cố Uyển giúp cô rửa rau đưa nước.
Nấu hai món mặn một món canh đơn giản, sau khi cả hai ăn xong, việc rửa chén cũng được anh ân cần ôm lấy, Cố Uyển cũng quen với việc anh như vậy nên căn bản không suy nghĩ nhiều.
Cô xách một thùng nước nóng vào nhà vệ sinh để tắm, trời vẫn còn rất lạnh, cô cũng tắm thật nhanh, lúc thay quần áo ngủ rồi đi ra vẫn còn chút lạnh run. Tần Chí Quân ngồi trên ghế sô-pha, thấy cô như vậy liền vội vã cởi áo khoác dài choàng lên người cô, dắt cô đến phòng ngủ chính.
Trên áo khoác dài còn lưu giữ nhiệt độ của anh, vây quanh cô vô cùng ấm áp, người cô cũng thả lỏng theo.
Chờ đến khi vào phòng, Tần Chí Quân thuận tay đóng cửa lại, lúc Cố Uyển bước vào trong đã bị anh kéo lại, cô nghi ngờ quay đầu đã bị người đàn ông nhân lúc xoay ngược lại đè lên cửa.
Tiếng ồn ào bên vách dù đã cách hai cánh cửa dày vẫn còn lọt vào đôi chút, cả người Tần Chí Quân đè lên Cố Uyển, bưng mặt cô rồi hôn lên.
Cố Uyển hơi choáng váng, muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị anh chặn hôn, bất quá một hai phút sau đã mềm nhũn không còn đứng vững. Lúc ngủ cô không mặc quá nhiều đồ, chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông có tay áo rộng thùng thình, vào lúc này, chẳng biết sao đồ lót bên trong đã bị anh cởi ra.
Người bị anh ôm như buổi sáng, miệng lưỡi của Tần Chí Quân đã chuyển đến những nơi hấp dẫn anh.
Trên người Cố Uyển có áo choàng quân nhân dài nên không hề cảm thấy lạnh, nhưng đôi chân trắng muốt vắt trên người anh lại lạnh đến mức run bần bật: “Tần đại ca, lên giường có được không?”
Trước giờ Tần Chí Quân đều nuông chìu cảm nhận của cô, bị anh chạm vào, Cố Uyển đã biến thành bùn nhão, ở trên giường mặc anh uốn éo thế nào cũng được. Nhưng hôm nay anh không nghe theo lời cô, ra sức tiến vào trong cô, âm thanh hưng phấn không tả nổi: “Chúng ta tiếp tục chuyện bị gián đoạn hồi sáng, lúc sáng khi ôm em anh đã muốn thử làm như vậy, ngoan nào, lần này nghe anh nhé!”
Cô mềm nhũn vốn chẳng còn sức, cả người đều dựa vào sự chống đỡ của anh, bên ngoài không biết đang làm gì mà mọi người liên tục hoan hô, mà bên này cô cũng lắc đầu nghẹn ngào vì sắp bị làm chết mất.
Quá sâu quá dài, ập đến mạnh mẽ khiến cô nâng lên hạ xuống, tiến vào một cửa đã không chịu nổi, tiến qua vật đó rồi xông thẳng vào cửa thứ hai bên trong. Ánh mắt Cố Uyển thoáng tan rã, trong cơ thể tự giác co rút lại hút lấy, kích thích đến mức Tần Chí Quân cùng điên cuồng.
Cô vụn vỡ nghẹn ngào, sẽ hư sẽ hư mất.
Tần Chí Quân nào thèm tin cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai: "Kẻ lừa đảo này, đây rõ ràng chính là đang tu sửa, càng làm lâu sẽ càng đẹp, hư chỗ nào chứ?”
Bên vách náo động từ sáu giờ chiều đến hơn chín giờ mới nghỉ, bên này, Tần Chí Quân cũng chiến đấu ác liệt suốt một đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook