Tiếng bước chân của Lâm Xuân Hoa đi xa, Tần Chí Quân mới tỉnh táo lại sau cú sốc, chỉ nói là hoang đường.
Nếu quả thật là cô gái ngày đó gặp phải thì càng không thể đồng ý.

Không nói bây giờ mình tàn tật sẽ liên lụy người ta, thì tuổi cô gái kia cũng không lớn, sợ là nhỏ hơn mình tám, chín tuổi, anh càng cảm thấy nếu cưới người ta thật thì đúng là gieo họa cho cô ấy.
Đến khi Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa vui vẻ đi vào tìm anh thương lượng xem đưa chút sính lễ gì cho nhà họ Cố, Tần Chí Quân phản đối cuộc hôn nhân này với lập trường kiên định.
Lâm Xuân Hoa còn chưa nói hết một câu mua máy may, mua xe đạp cho Tiểu Uyển đã bị anh cắt đứt.
"Mẹ, nhà họ Cố hiền hậu, chúng ta cũng không thể không hiền hậu, con gái nhà họ Cố nhỏ hơn con rất nhiều, hồi con đi lính người ta vẫn còn con nít.

Chân con không bị thương thì thôi, nhưng con như bây giờ mà cưới người ta thì không phải là hại người sao?"
Lâm Xuân Hoa nghe anh nói mà đỏ vành mắt, đập tay Tần Chí Quân, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"Con nói thành thật như vậy làm gì, Tiểu Uyển là cô gái tốt biết bao, chính nó cũng vui vẻ mà.

Khi nó vào cửa, mẹ sẽ đối xử tốt với nó hơn cả con gái ruột, không để nó chịu một chút xíu oan ức nào, được không?"
Nói xong, Lâm Xuân Hoa nhanh chóng lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài, hiếm khi mạnh mẽ: "Việc này không do con quyết định, từ xưa, chuyện hôn nhân đều nghe lệnh cha mẹ, lời người mai mối, con chỉ cần chờ kết hôn.


Con còn phiếu không, ngày mai mẹ với cha con lên huyện đặt mua sính lễ."
Tần Chí Quân thấy cha mẹ già đi mấy tuổi trong vòng chưa đầy một tháng, trong lòng cũng áy náy.
Cả đời cha mẹ anh là người hiền lành chưa từng làm chuyện trái lương tâm, sắp già rồi mà còn nổi lòng riêng vì anh.
Anh sao còn có thể kiên quyết nói ra miệng lời không chịu cưới Cố Uyển, vòng vo ở đầu lưỡi, nói khác đi: "Cho con nửa năm, cũng cho người nhà họ Cố nửa năm, sau nửa năm, nếu cô ấy vẫn bằng lòng gả cho con, con sẽ cưới."
Tần Đại Hữu vẫn luôn ngồi cúi đầu, lúc này vỗ tay bạn già, tỏ ý bà ấy đừng nóng.
Tần Đại Hữu nhìn con trai, nói: "Được, nửa năm, nửa năm sau, nếu nhà họ Cố vẫn bằng lòng gả con gái tới, Cố Uyển cũng vui vẻ, thì con phải lập tức kết hôn.

Nếu cảm thấy ủy khuất cô nương nhà người ta thì con hãy đối xử tốt với nó trong suốt quãng đời còn lại."
Lâm Xuân Hoa muốn nói gì đó, Tần Đại Hữu khẽ lắc đầu với bà ấy, rồi dặn Tần Chí Quân nghỉ ngơi cho khỏe, hai vợ chồng liền đi ra ngoài.
"Không phải chứ, sớm nửa năm hay muộn nửa năm thì có ý nghĩa gì, nếu nhà lão Cố đổi ý cũng sẽ không chủ động nhắc đến mối hôn sự này.

Phải biết rằng, ban đầu chúng ta không có ý để Chí Quân cưới Tiểu Uyển, bọn họ vì báo đáp ân tình năm đó với chúng ta, cũng không đến mức sẽ thay đổi người, nhà lão Cố là thật lòng."
Khi về phòng, Lâm Xuân Hoa nhỏ giọng oán trách Tần Đại Hữu.
Tần Đại Hữu lắc đầu, nói: "Chậm một chút cũng tốt, thật ra thì Chí Quân nói không sai, nhà lão Cố trượng nghĩa, chúng ta cũng không thể không tử tế.


Nửa năm này không tính đến chuyện kết hôn, cứ để Chí Quân tĩnh dưỡng chân, cũng để cho hai đứa trẻ hiểu rõ nhau một chút, hợp nhau thì tính đến chuyện kết hôn."
Thấy bạn già vẫn còn buồn bã, Tần Đại Hữu nói: "Bà cũng biết tính cách lão Cố, bây giờ đã nói gả con gái tới, thì nửa năm sau cũng sẽ không đổi ý."
Lâm Xuân Hoa cũng nghĩ vậy, chẳng qua là chuyện liên quan đến Tần Chí Quân bây giờ đã trở thành mối quan tâm của bà ấy, trên mặt cũng không còn vẻ vui mừng nữa.
Sau khi trời tối, Tần Đại Hữu đến nhà họ Cố tìm Cố Kim Thịnh nói chuyện này.

Cố Kim Thịnh nói nhân phẩm đứa nhỏ Tần Chí Quân này đoan chính, quá mức thành thật, không chỉ tán dương một phen, còn nói cảm thấy đợi thêm nửa năm, có thể hiểu rõ hơn về Tiểu Uyển nhà mình rồi bàn lại hôn sự cũng được.
Sự chân thành của nhà họ Cố đã thể hiện ra hết, Tần gia nhận phần tình cảm này tự nhiên càng vui vẻ.
Nhà ở nông thôn không có cách âm, Cố Uyển ở trong phòng mình nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ Tần Chí Quân, không chỉ là phản ứng xấu hổ của thân thể mình, còn sợ hãi không rõ nguyên do.
Đêm đó hiếm khi cô ngủ sớm, chỉ là vừa ngủ thì tiến vào một trạng thái kỳ lạ như mơ lại không phải là mơ.
Thế giới viễn cổ, thời đại tiên yêu thần ma cùng tồn tại, hồ tộc được chia thành hai phái, một là thần tộc ở Thiên Giới, một là yêu tộc ở Thanh Khâu.
Hồ nữ đa tình, ra khỏi Thanh Khâu rèn luyện, có yêu người phàm, có cùng tu sĩ ở bên nhau, càng còn có một lão tổ tông tu đến tám chục ngàn tuổi thì đuổi theo một phật tu chừng bốn chục ngàn năm.
Nhưng những thứ này đều chỉ là câu chuyện truyền kỳ chợt lóe lên trong mơ, sau đó, cô nhìn thấy Hồ tộc kết hợp cùng Nhân tộc, Yêu tộc khác và Tiên tộc sinh hạ con cháu, nhưng lại không được Hồ tộc yêu thích, cũng không được tộc chấp nhận, bởi vì là bán yêu.

Trung cổ, cận cổ, linh khí ngày càng khô kiệt, chúng thần viễn cổ biến mất, yêu ma tiên tộc rời khỏi thiên địa này, tìm nơi khác có thể tu luyện.
Mà khi đó, Hồ tộc cùng tộc khác sinh hạ con cháu, theo từng đời truyền thừa, huyết mạch ngày càng mỏng manh, bán yêu cũng càng trở nên hiếm hoi.
Thỉnh thoảng có một vài sinh vật dị dạng trực tiếp bị vứt bỏ, lại có một vài sinh vật không khác người thường, chỉ là khi tuổi tác tăng lên, huyết mạch yêu tộc trong cơ thể sẽ thức tỉnh, thân thể cũng dần dần trở nên dị thường.
Sau khi huyết mạch yêu tộc thức tỉnh, thân thể sẽ xuất hiện vết bớt hồ ly màu nhạt giống trên người Cố Uyển, sau đó huyết mạch thức tỉnh càng mạnh, màu sắc vết bớt càng đậm, khi đạt tới trạng thái thức tỉnh cao nhất trong truyền thừa thì vết bớt sẽ đỏ tươi như máu và rồi thu nhỏ lại, cuối cùng sẽ giống như một nốt ruồi nhỏ đỏ tươi.
Trước đây ở thời kỳ cận cổ, những người có mức độ thức tỉnh cao có thể tu luyện thành tiên hoặc đại yêu.

Sau này linh mạch khô kiệt, người có mức độ thức tỉnh cao sẽ có thiên phú của hồ tộc và hình thái của loài người.
Mà những người có mức độ thức tỉnh thấp hoặc thức tỉnh thất bại, hoặc mặt người thân hồ ly, hoặc thân hồ ly mặt người, hoặc có đuôi hồ ly, tai hồ ly hoặc như yêu vật cấp thấp thích uống máu người, ăn tim người, phàm là loài này đều không phải người không phải yêu, không phải người không phải ma, đáng sợ lạ thường.
Khắp người Cố Uyển đổ mồ hôi lạnh mà tỉnh dậy từ trong mơ, tiếng thở dốc nặng nề đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.
Trước mắt như nhìn thấy con quái vật thân người mặt hồ ly, xé nửa trái tim, răng nanh sắc nhọn, miệng đầy máu.
Cô ôm lấy mặt, cuộn tròn người, hàm răng không ngăn được run lập cập, phát ra tiếng cộp cộp.
Con quái vật khủng khiếp trong đêm đen dường như đang ở bên cạnh cô, như thể chỉ một khắc sau bản thân cũng sẽ biến thành quái vật.
Dây cung trong lòng cô căng chặt, chưa bao giờ nỗi sợ hãi theo sau như hình với bóng, giống như có vô số bàn tay ma quái trong bóng tối có thể kéo cô vào vực sâu bất cứ lúc nào.
Cô không dám động đậy, không dám khóc, cũng không dám mở mắt.
Nhưng chỉ qua một lúc lâu, hoặc giả qua rất lâu, dây cung trong lòng Cố Uyển "Đùng" một tiếng đứt đoạn.

Cô chợt quơ quơ tay sờ soạng tìm dây đèn điện đầu giường, một âm thanh lách cách vang lên.

Đèn sáng.
Tất cả những thứ tưởng tượng đều biến mất.

Đây là phòng cô, không có yêu quái, không có hồ ly, không có những quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Cố Uyển tựa đầu trên đầu gối, khẽ khóc sụt sùi.
Hồi lâu sau, như nhớ ra cái gì đó, cô thẳng người lên, cúi đầu kéo áo lót trắng rộng thùng thình mặc trên người xuống chút.

Ban đêm, ngực cô không quấn vải, sau khi kéo áo lót xuống, vết bớt hồ ly màu hồng nhạt nơi ngực lộ ra.
Trước đây, bởi vì cảm thấy màu đậm hơn mà Cố Uyển hoảng sợ không thôi, lúc này cô hận màu sắc vết bớt không thể lập tức biến thành màu đỏ như máu chói mắt mới đúng.
Cô không muốn thức tỉnh thất bại rồi biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Buông lỏng vạt áo, ôm lấy chăn mỏng và ngồi bó gối, thời gian một giấc mơ nhưng trong đầu hỗn loạn rất nhiều truyền thừa lung tung kia.

Cô suy nghĩ tỉ mỉ, như chợt hiểu ra, đột nhiên mở to mắt.
Các hồ yêu thích tu luyện, phần lớn đều có năng khiếu cực tốt, tuy là hồ yêu của thế giới phàm tục, nhưng tìm bạn đời là người mang linh căn hoặc là thể chất đặc thù.
Đầu ngón tay Cố Uyển hơi run lên, cho nên, Tần Chí Quân có thể cũng là loại người kia không...
Lần trước ngã trên người anh, sau khi trở lại, màu sắc vết bớt có vẻ thay đổi vô cùng nhỏ, nhưng cô không chắc lắm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương