Chết tiệt, lát nữa ông ta sẽ báo cáo với cấp trên, chẳng lẽ con nhà người ta thì không phải là con sao, Thẩm Lật càng già càng hồ đồ, vất vả lắm mới lên được chức đoàn trưởng mà đã kiêu ngạo rồi.

“Chính ủy Chu, ông đến rồi, nếu không thì tôi sợ hôm nay không nói rõ ràng chuyện này được.


Ngay khi Chính ủy Chu đang đầy phẫn nộ, chị dâu Thẩm lại còn vu oan trước.

Thư Bán Mộng cũng không sợ chị ta, nói: “Đúng vậy, hôm nay chuyện này phải nói rõ ràng, nếu không thì tôi không thể đối mặt với linh hồn cha mẹ tôi trên trời.


Phỉ phui phỉ phui, cốt truyện cần như vậy, cha mẹ cô phải sống lâu trăm tuổi.

Chị dâu Thẩm lại nói tiếp: “Mày đã gian díu với người rồi, còn mong không làm thất vọng cha mẹ mày à!”
“! ”
“Phương Thu, có câu nói hay, bắt gian bắt đôi, bắt trộm bắt quả tang, nếu hôm nay cô không đưa ra được bằng chứng thì đừng trách tôi không khách sáo.


Lần này không cần Thư Bán Mộng mở miệng, chính ủy Chu đã trực tiếp thay cô nói.

Người tốt!

“Bằng chứng.

” Chị dâu Thẩm đảo mắt, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào Thẩm Thành Tiêu và hét lên: “Bằng chứng ở trong phòng chú ấy, nhưng chú ấy không cho tôi vào.


“Tôi sợ chị động tay động chân.

” Thẩm Thành Tiêu thờ ơ cãi lại.

Chị dâu Thẩm tức giận, lập tức hét lên: “ Thẩm Thành Tiêu, tôi là chị dâu của chú, nếu chú không làm trộm thì chú phòng tôi làm gì!”
Thẩm Hạo cũng được đỡ dậy, phụ họa nói: “Mặc dù chú là chú ba của cháu, nhưng chú cũng không thể bắt nạt người khác như vậy, Thư Bán Mộng là vợ chưa cưới của cháu.


“Vậy thì cháu coi như không có người chú ba là chú đi, dù sao chú cũng không muốn có đứa cháu như cháu.


Một câu nói của Thẩm Thành Tiêu đã cắt đứt quan hệ của hai người.

Thẩm Lật cảm thấy thể diện sau cùng của mình đã bị giẫm vào trong kẽ đá, không thể sống nổi được nữa.

“Việc xấu trong nhà, việc xấu trong nhà.

” Ông ta vô lực kêu rên.

“Đoàn trưởng Thẩm, cha mẹ sinh con trời sinh tính, ông đừng để trong lòng.

” Chính ủy Chu vỗ vai ông ta, vẫn phải làm những gì nên làm.

Thẩm Lật cười khổ, không để trong lòng, ông ta có thể làm được sao?
Chính ủy Chu nói xong, hỏi Thẩm Thành Tiêu: “Thành Tiêu, vậy tôi có thể vào không?”
“Ngài cứ tùy ý.

” Thẩm Thành Tiêu tránh ra.

Chính ủy Chu nhìn thái độ này thì biết là hai người không có chuyện gì.


Nhưng vẫn phải làm theo quy trình.

Ngôi nhà không lớn, đứng bên ngoài cũng có thể nhìn rất rõ trên giường, quả thực có hơi lộn xộn.

Nhưng Thẩm Thành Tiêu vốn là về để dưỡng thương, đã dưỡng thương thì đương nhiên cần phải nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa ai quy định quân nhân ở nhà cũng phải giống như ở trong quân đội, điều này đều có thể hiểu được.

Chuyện như vậy vốn không nên quá so đo, nếu không thì thể diện của nhà họ Thẩm sẽ thật sự vỡ tan tành.

Mặc dù Chính ủy Chu đầy bụng tức giận, nhưng ông ta cũng biết rằng mọi chuyện không thể quá mức, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng phải giúp che giấu.

Nhưng không ngờ chị dâu Thẩm lại đột nhiên nói: “Hay là lấy chăn, nệm ra cho mọi người xem, để tránh đến lúc đó lại có người nói ra nói vào.


Chính ủy Chu đang định bước đi, nhưng không biết nên bước như nào nữa.

Người họ Phương này thật sự không coi nhà họ Thẩm ra gì.

Thẩm Thành Tiêu là con trai thứ ba đứng đắn của Thẩm Lật, còn là anh em cùng mẹ với Thẩm Thành Hòa, hơn nữa ông ta còn nghe nói Thẩm Thành Tiêu làm việc rất tốt ở không quân, mặc dù lần này bị thương, nhưng sau khi trở về đội sẽ được thăng chức.

Nhưng nếu chuyện này truyền về thì đừng nói đến chuyện thăng chức, ngay cả chiến công lần này cũng coi như mất trắng.

Nhưng vì người ta đã nói như vậy rồi, ông ta là người ngoài thì có thể làm gì, chỉ có thể nói: “Được, vậy tôi sẽ lấy ra cho mọi người xem.



“Còn cả của Thư Bán Mộng nữa.

” Chị dâu Thẩm nhiều thêm một tâm nhãn, ngay cả khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu của cha chồng và Thẩm Thành Hòa thì cũng không hề mất bình tĩnh.

Nhưng Thư Bán Mộng cũng không phải dạng vừa, cô lập tức hỏi: “Nếu đến lúc đó không có gì thì thím và Thẩm Hạo phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người.


Chị dâu Thẩm khinh thường nói: “Đến lúc đó hãy nói.


Thái độ của Thẩm Hạo vẫn như cũ, vẫn rất ngạo mạn, còn mắng: “Thư Bán Mộng, cô đừng ở đây mà giả vờ trong sáng nữa.

“Con đĩ như cô không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông ngủ rồi, muốn ông đây xin lỗi cô, cô nằm mơ à!”
“Tôi không ngờ một sinh viên như anh lại toàn nói những lời bẩn thỉu, tôi thật sự không dám tưởng tượng người phụ nữ nào sẽ gả làm vợ cho một tên lưu manh như anh.


Sinh viên đại học vào những năm bảy mươi là đối tượng mà nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đối với Thư Bán Mộng sinh ra trong thời đại tri thức, cử nhân đầy đường, cuộc sống còn không bằng chó.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương