Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi kết hôn, lúc sống cùng với Lục Kiến, những ưu nhược điểm của Lục Kiến cô thấy rõ như gương, biết tính cách anh ta có vấn đề.

Nhưng dù sao cũng là chồng mình, cô thấy cũng không phải chuyên gì lớn, ai không có khuyết điểm, cô cũng là một người có nhiều khuyết điểm, dù sao mọi người phù hợp sống qua ngày là được.

Huống chi gia thế của Lục gia lại lớn, cho dù không có lão gia tử Lục gia, thì chú bác của Lục gia, cả chồng mình, cũng rất yêu thương mình, bọn họ là theo di chúc của lão gia tử Lục gia, sẽ không để cô chịu ủy khuất.

Đối với Lục Kiến, cô cũng rất nhẫn nhịn, dù sao cô cũng nhìn ra một vài điểm tốt.

Cô còn mua bán đồ cổ, làm ăn lớn như vậy, ngoài sáng trong tối cũng sẽ đắc tội người khác, đụng đến lợi ích của người khác, sao có thể bình an vô sự, còn không phải bởi vì cô là con dâu của Lục gia sao.

Con dâu của Lục gia chính là không ai dám đụng đến.

Nếu không có thân phận kia che chở, thì cuộc sống của cô cũng không dễ chịu như vậy, sợ không phải sớm là bị người khác ức hiếp.

Dù cho như thế nào, cô cũng cảm thấy mình và Lục Kiến cũng đã có được những thứ mình muốn, cô thì có được thân phận là con dâu Lục gia, còn anh ta có được cô, sở hữu cô và lừa dối cô.

Cô kiếm được bao nhiêu tiền, đều tiêu tốn, vậy mà anh ta xuống biển kinh doanh cũng không mang được một cái gì về, hôm nay muốn làm địa ốc, ngày mai muốn đầu tư mở công ty, lắc đầu một cái là có một suy nghĩ, cuối cùng tiền cũng từ đó xuôi theo dòng nước.

Những số tiền đó, còn không phải của cô?

Cô không ngại việc anh không có bản lĩnh, nhường nhịn lẫn nhau, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nhưng ai biết, anh ta lại dùng tiền của cô ra bên ngoài nuôi tình nhân.



Người anh ta bao nuôi lại chính là một người em họ xa của cô, vậy mà, anh ta trước mặt người em họ đó nói xấu cô, lúc ấy đã nói như thế nào.

Anh ta nói: "Chị họ của em, dáng vẻ không tệ, cũng có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng thật ra lại là một khúc gỗ, trong mắt không có đàn ông, cả ngày chỉ nhớ nhung những thứ cũ kỹ kia! Cưới cô ta, cuộc sống mỗi ngày của anh đều rất bực bội, còn phải chịu đựng!"

Lúc ấy, Sơ Vãn nghe xong liền kinh ngạc, trong đầu nghĩ nếu như anh không hài lòng, sao không nói từ sao? Ai muốn anh chịu đựng!

Đến lúc này, Sơ Vãn chỉ là hối hận không thôi, lúc ấy cả mấy anh em của anh ta, sao cô lại chọn anh ta? Bây giờ thấy, anh ta lại là người không có bản lĩnh nhất Lục gia!

Ăn bám thì thôi, còn không biết xấu hổ dùng tiền ăn bám đi nuôi tình nhân, còn không biết xấu hổ sau lưng nói xấu cô!

Cái này cũng phải trách cô, trách cô có mắt như mù!

Lúc ấy cô định ly hôn.

Dù sao cô cũng đã làm con dâu Lục gia mười mấy năm, bây giờ ly hôn, thì trưởng bối trong Lục gia cũng không thể cản cô.

Kết quả lại khác, cô muốn ly hôn, anh ta thì không muốn, mặt dày mày dạn, chính là không buông tay.

Cô cũng có chút tức giận, vừa hay lúc đó mấy trưởng bối của Lục gia cũng không ở Bắc Kinh, chỉ có bác Bảy của anh ta ở đây, vậy cô liền mời bác Bảy tới chủ trì công đạo.

Bác Bảy đối xử với cô rất tốt, giống như muốn gì được đó, bây giờ nghe cô kể lại, không nói hai lời, liền nói phải ly hôn, ông làm chủ cho cô, ba ngày Lục Kiến không chịu ly hôn, thì ông sẽ bắt anh ta đi.

Vốn là bác Bảy nói như thế, cô cũng rất vui mừng, lúc này liền cảm ơn bác Bảy, phải nhanh chóng ly hôn với Lục Kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương