Cô gái nhỏ này chẳng hề sợ hãi một chút nào, vô cùng tự nhiên và hào phóng.Diệp Mạn ngượng ngùng mỉm cười.Bộ trưởng Dương cầm tờ báo lên, quan tâm hỏi: "Người nhà họ Diệp không tiếp tục ép cháu đấy chứ?"Diệp Mạn vội vàng gật đầu: "May mà nhờ có sự giúp đỡ của các đồng chí cảnh sát và sự quan tâm của hội phụ nữ trong nhà máy nên chuyện này đã được giải quyết ổn thoả rồi ạ, cháu đã chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn nhà nhỏ ở khu bên cạnh nhà máy.""Như vậy à, cũng khá tốt đấy." Sau đó giọng nói của bộ trưởng Dương đột nhiên thay đổi, bà cầm tờ báo trên bàn làm việc ném lên cái bàn phía trước, hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Chỉ vì chuyện này mà cháu đụng chạm đến Khê Hoá nhật báo à?"Đây là đang đổ lỗi à? Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra điều bất trắc trong ánh mắt của đối phương.

Tin tức trên bài báo ca ngợi hội phụ nữ biết bao, họ còn tưởng liên đoàn phụ nữ sẽ tán thưởng bọn họ, bây giờ xem ra là bọn họ quá ngây thơ rồi!Chủ nhiệm Mai hoàn hồn, kiên trì đến cùng giải thích: "Đúng, bộ trưởng Dương.


Đây đều là ý kiến của tôi, chuyện xảy ra lúc đó tôi..."Thấy chủ nhiệm Mai tự gánh vác tất cả trách nhiệm, trong lòng Diệp Mạn cảm thấy rất có lỗi, do cô đã phán đoán sai, đã đưa ra ý kiến này với chủ nhiệm Mai, nếu phải chịu trách nhiệm và trừng phạt thì cô là người phải gánh vác.

Dù sao cô cũng không muốn làm việc ở nhà máy TV nữa, nên bị phạt cũng không sao cả, nhưng nếu làm liên lụy đến chủ nhiệm Mai tốt bụng thì không ổn.Diệp Mạn vội vàng ngắt lời của chủ nhiệm Mai: "Bộ trưởng Dương, thật ra bài báo đó là do cháu viết, ý kiến cũng là do cháu đề xuất với chủ nhiệm Mai, tất cả đều là trách nhiệm của cháu!"Chủ nhiệm Mai quay đầu nhìn cô: "Cô gái nhỏ đừng ăn nói lung tung...""Chủ nhiệm Mai, cô không cần phải bàn cãi, tôi tin lời của Diệp Mạn!" Bộ trưởng Dương mỉm cười, giọng điệu khẳng định.Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn đều sững sờ, rốt cuộc bộ trưởng Dương có ý gì?Bộ trưởng Dương không quan tâm đến sự ngạc nhiên của bọn họ, chỉ đoạn cuối cùng của bài báo, đọc thành tiếng: "Hội phụ nữ của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh cho rằng, là một người được gả đi, họ kiên quyết bảo vệ quyền tự do kết hôn của công nhân, và chuẩn bị dấy lên một hoạt động tuyên truyền phổ cập về luật hôn nhân trong phạm vi nhà máy.

Tự nguyện kết hôn, tự do ly hôn, bài trừ những tập tục xấu của hôn nhân, phản đối hôn nhân sắp đặt, hôn nhân trao đổi, những tàn dư phong kiến áp bức phụ nữ, đồng thời kêu gọi hãy đẩy mạnh hoạt động tuyên truyền này trong phạm vi toàn huyện, bảo vệ những lợi ích hợp pháp của phụ nữ!"Đoạn văn này rõ ràng đang ca ngợi hội phụ nữ của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, đọc là biết, người viết bài báo này có liên quan đến nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, thậm chí người đó còn đến từ hội phụ nữ của nhà máy."Tôi vừa tra tài liệu về chủ nhiệm Mai, năm 1967 bắt đầu đi làm, năm 1978 đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, đã qua nhiều năm công tác, hiếm khi thấy có hành động nổi bật thế này, không giống với phong cách làm việc của chủ nhiệm Mai." Bộ trưởng Dương cười ha ha nói.Làm việc gần hai mươi năm rồi, chủ nhiệm Mai vẫn đảm nhận vị trí chủ nhiệm của hội phụ nữ, chứng tỏ bình thường bà không phải là người giỏi về việc lập kế hoạch và đi sâu nghiên cứu, vì vậy sau khi bộ trưởng Dương đọc xong tài liệu và báo cáo công việc mấy năm trước chẳng có gì nổi trội của bà đã đoán ngay ra được sau lưng chủ nhiệm Mai còn có một quân sư.

Chỉ là không ngờ rằng người này lại là người bị hại.


Nhưng điều này cũng có lý, nếu không phải là người sáng suốt và dũng cảm, có lẽ cô sẽ không hủy hôn ngay trong hôn lễ hôm đó khiến nhà họ Cốc khó xử như thế.Thấy bộ trưởng Dương không có ý trách móc, chủ nhiệm Mai vốn đang hoảng sợ liền thở phào nhẹ nhõm, bà cũng bình tĩnh lại: "Bộ trưởng Dương cô nói không sai, sau khi chuyện của tiểu Diệp xảy ra, tôi vốn định đến tìm hội phụ nữ của nhà máy sản xuất giấy và nhà máy sản xuất giày nơi cha mẹ cháu làm việc để bàn bạc một chút, để bọn họ bị kiểm điểm và phê bình trong nhà máy, tránh sau này lại tái phạm, nhưng bọn họ nhất quyết không đồng ý.

Lúc đó tôi rất tức giận, tiểu Diệp thấy tôi bực quá nên đã đề xuất ý kiến này với tôi.


Tôi đã đến tìm một bạn học cũ của tôi làm việc ở Khê Hoá nhật báo, nhờ cậu ấy đăng tin này lên.

Nhưng bộ trưởng Dương cũng biết rõ, tôi đã phê duyệt bài viết này của tiểu Diệp, mọi câu chữ đều là sự thật, không hề có nửa lời nói dối nào!"Bộ trưởng Dương gật đầu: "Tôi tin điều này.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương