Lý Tú Chi nhìn thấy Lâm Vãn Vãn vậy mà lại ôm con trai bà ra ngoài, cuống quít xách cái băng ghế đến, chỉ sợ hai người vấp ngã.

“Mẹ, không sao cả, không nặng lắm.”

Lâm Vãn Vãn vẫy vẫy tay tỏ vẻ không sao, cô thậm chí cảm thấy Hứa Luật Thanh rất nhẹ.

So với việc này, cô càng cảm thấy không được thoải mái khi Lý Tú Chi gọi cô là Nhị Nữu.

Hứa Luật Thanh cũng chú ý tới vẻ mặt của cô, không kìm được mà lộ ra một nụ cười nhẹ.

Hứa Luật Thanh rất ít khi cười, lại bị Lý Tú Chi nhìn thấy được.

Lúc này Lý Tú Chi cảm thấy cưới con dâu về là một chuyện đúng đắn, một túi bột ngô đổi được người con dâu này rất đáng.

“Mẹ đừng gọi cô ấy là Nhị Nữu nữa,, cái tên này thật không dễ nghe.”

Hứa Luật Thanh thay Lâm Vãn Vãn giãi bày, nhận được ánh mặt cảm kích của Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn cảm thấy người đàn ông này thật sự quá hiểu cô, thật sự có thể đoán được cô đang suy nghĩ điều gì.

Cô không biết rằng là do vẻ mặt cô quá phong phú, tâm tư lại rất rõ ràng, quả thực rất dễ đoán.

“Vậy mẹ gọi là…… Vãn Vãn?”



Sau khi Lý Tú Chi nghe được những lời này của con trai, cảm thấy cũng đúng, nên bà sửa lại cách xưng hô.

“Dạ, mẹ.”

Lâm Vãn Vãn cười cười, gọi như vậy dễ nghe nhiều cái tên Nhị Nữu nhiều.

“Luật Thanh nếu con đã ra đây, vậy thì hôm nay con ăn cơm ở nhà chính đi, cả nhà chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn một bữa cơm rồi, vừa hay hôm nay cũng là ngày đầu tiên Vãn Vãn vào nhà cũng nên cùng ăn một bữa.”

Lý Tú Chi nói xong thì chuẩn bị cơm trưa, trong nhà không có nhiều lương thực, nên cũng không quá phức tạp.

“Mẹ đi nấu cơm, một lát là có thể ăn.”

Lý Tú Chi biết Lâm Vãn Vãn chịu đói nhiều rồi, cha mẹ cô cũng không còn cách nào, nên mới phải đưa cô đến Hứa gia, bởi vậy, bà muốn nấu nhiều một chút cho cô, không muốn cô cảm thấy mình bị bạc đãi.

Trong nhà còn hai cái bánh bột ngô, Lý Tú Chi mang bánh đi nướng, lại nấu thêm canh ngô, lại vớt rau dại ngâm ra.

Lúc này, còn có thể ăn bánh ngô, cho dù là bột ngô, cũng thật sự rất tốt.

Có thể thấy được Lý Tú Chi thật sự đối đãi rất tốt với Lâm Vãn Vãn, không vì cha mẹ cô dùng cô đổi lấy lương thực mà khắt khe, khó chịu với người con dâu này.

Lý Tú Chi và Hứa Đại Hải chia nhau một chiếc bánh, Lâm Vãn Vãn và Hứa Luật Thanh cũng chia nhau ăn như vậy.

Này tuy rằng bột ngô là lương thực phụ, ăn cũng không được tốt, nhưng nhai lâu, sẽ cảm thấy có một cổ mùi thơm lương thực, lại ăn thêm với rau ngâm, ngon hơn nhiều khi uống cháo bột ngô toàn nước.



Tuy rằng nửa cái bánh bột ngô không đủ để cô ăn no, nhưng vẫn hơn là không có.

Lâm Vãn Vãn có thể cảm nhận được, cơ thể đã hồi phục hơn trước, dị năng cũng bắt đầu trở lại.

Cô tính toán trong lòng, nghĩ ra cách ăn no áo ấm.

Hiện tại đang mùa khô hạn, trồng hoa màu cũng không thu hoạch được gì vì tiết kiệm thể lực, người trong thôn cũng không đi xới đất trồng lương.

Hứa Đại Hải dùng cơm xong, thì cầm thùng nước ra cửa xếp hàng lấy nước.

Giếng nước trong thôn gần như đều đã khô khốc, may là vẫn có một vài giếng còn nước, mỗi ngày đều có một đám người đứng chờ múc nước, chỉ sợ không lâu nữa cũng sẽ trở nên khô cạn.

Lý Tú Chi thu dọn xong, cũng cầm theo rổ nhỏ ra cửa.

“Mẹ xuống ruộng tìm ít rau dại, Vãn Vãn con ở nhà chăm sóc Luật Thanh cho tốt.”

Trước kia bà vẫn luôn lo lắng không ai ở bên chăm sóc cho Hứa Luật Thanh khi mình ra cửa tìm rau dại, cũng không dám đi ra ngoài lâu, hiện tại đã có Lâm Vãn Vãn, bà có thể yên tâm ra ngoài rồi.

“Dạ, mẹ cứ yên tâm.”

Lâm Vãn Vãn cũng rất thích ở cùng Hứa Luật Thanh, chăm sóc anh là một chuyện đơn giản đối với cô.

Có lẽ là vì Hứa Luật Thanh là một người tàn phế, cô không cảm thấy gánh nặng vợ chồng, ngược lại giống như làm quen được bạn mới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương